Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 173: Làm rõ



Khương Nghênh vừa trở lại văn phòng thì nhận được cuộc gọi từ Khúc Tích.

Nhìn thấy màn hình điện thoại nhắc nhở cuộc gọi của Khúc Tích, nghĩ đến chuyện xảy ra đêm hôm trước, Khương Nghênh mím môi bấm nút nghe.

Khi cuộc gọi được kết nối, Khương Nghênh chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy tiếng Khúc Tích ở đầu bên kia điện thoại.

"Chỉ số IQ của cái tên Bùi Nghiêu đó đã bị cắt đứt cùng với cuốn rốn từ khi mới sinh ra phải không?"

"Chúng ta đều là con rồng cháu tiên, chỉ có một mình anh ta là trời đẻ đất nuôi."

Khúc Tích lẩm bẩm suốt ở đầu máy bên kia, cuối cùng hít một hơi thật sâu, kết luận:

"Nếu không sợ chết, tôi sẽ không bao giờ tha cho anh ta!"

Người có thể nói những lời đáng xấu hổ nhất với ngữ điệu ngang ngược nhất có lẽ là Khúc Tích.

Khương Nghênh không khỏi bật cười:

"Rốt cuộc Bùi Nghiêu đã làm gì vậy? Sao cậu lại tức giận như vậy?"

Khúc Tích thở hổn hển trong điện thoại:

"Chuyện dài lắm."

Khương Nghênh nói đùa:

"Tóm tắt ngắn gọn thôi?"

Khúc Tích ngồi trong phòng làm việc, xoa xoa thái dương:

"Tôi không thể nói ngắn gọn được, sự việc phải có đầu có đũa, nếu tôi kể đứt đoạn, cậu sẽ không hiểu được sự tức giận của tôi đâu."

Khương Nghênh nói:

"Có vẻ như cậu và Bùi Nghiêu đã kết thù với nhau."

Khúc Tích hừ nhẹ:

"Anh ta sẽ thất tình sớm thôi."

Khương Nghênh chợt hiểu ra ngay:

"Cậu muốn chia tay với anh ta?"

Khúc Tích giả vờ cười thần bí:

"Tôi muốn làm anh ta đau đớn đến không muốn sống."

Khương Nghênh lại nói:

"Có cậu đó làm tổn thương người ta một, làm tổn thương mình trăm. Người bình thường bình thường không ai làm được chuyện này."

"Cậu nói ai không phải người bình thường?"

Khương Nghênh đang vui vẻ với Khúc Tích thì có tiếng gõ cửa văn phòng.

Khương Nghênh nhìn cánh cửa văn phòng đã đóng chặt, mỉm cười với Khúc Tích:

"Tôi còn có việc phải làm, cúp máy trước, xong việc tôi sẽ gọi cho cậu."

Khương Nghênh nói xong bèn cúp điện thoại, không đợi Khúc Tích trả lời.

Ngay khi điện thoại của Khương Nghênh vừa cắt, cửa văn phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Thiệu Hạ và quản lý Thích Hạo xuất hiện ở cửa.

Nhìn thấy Khương Nghênh, Thiệu Hạ sắc mặt có chút không tự nhiên:

"Trưởng phòng Khương."

Khương Nghênh khẽ mỉm cười:

"Ngồi đi."

Thiệu Hạ do dự một chút:

"Vâng."

So với Thiệu Hạ, Thích Hạo thoải mái hơn nhiều, vặn vẹo hông đi tới sofa bên cạnh ngồi xuống, mỉm cười nhìn đống đồ ăn vặt chất đống bên cạnh cậun làm việc của Khương Nghênh, nịnh nọt:

"Trưởng phòng Khương thích ăn vặt?"

Khương Nghênh bình thản trả lời:

"Quà của một người bạn."

"Nếu Trưởng phòng Khương thích, lát nữa tôi sẽ bảo Hạ Hạ mua cho cô một ít. Cô bé này, cái gì cũng không biết, chỉ có biết nghiên cứu đồ ăn vặt thôi."

Thích Hạo nói xong liền nháy mắt với Thiệu Hạ.

Thiệu Hạ hiểu ý mím môi, dũng cảm nói:

"Vâng... đúng vậy. Nếu chị Khương thích..."

Thiệu Hạ còn chưa nói xong, Khương Nghênh đã ngắt lời cô:

"Cô chắn chắn mình có nghiên cứu về đồ ăn vặt?"

Thiệu Hạ dừng lại nửa giây, sau đó thành thật lắc đầu:

"Không ạ, bình thường tôi rất ít ăn đồ ăn vặt."

Khương Nghênh bỗng nhiên cười nói:

"Trước mặt tôi đừng có giả dối, tôi thích cô thành thật hơn."

Thiệu Hạ: "..."

Khương Nghênh: "Trong giới này, nói dối là điều cấm kỵ nhất. Chỉ cần nói dối một lần, bạn sẽ phải nói dối vô số lần để che đậy. Nếu nói dối quá nhiều, việc lộ ẩy sẽ chỉ là vấn đề thời gian."

Thiệu Hạ gật đầu: "Tôi biết rồi."

Khương Nghênh cùng Thiệu Hạ nói xong, quay đầu nhìn về phía Thích Hạo, lạnh lùng nói:

"Đừng có đi những con đường tắt."

Tâm tư Thích Hạo bị chọc thủng, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng anh ta là một gã già đời, vào giới giải trí đã lâu, trên mặt vẫn giữ nụ cười:

"Tôi nghe lời Trưởng phòng Khương."

Khương Nghênh và Thiệu Hạ đã trò chuyện vài câu, đại khái là muốn tìm hiểu suy nghĩ của cô ấy.

Thiệu Hạ có khuôn mặt thuộc hệ thần tượng nhưng bản thân cô lại thích đi theo con đường diễn viên thực lực.

"Ăn cơm thanh xuân không phải là giải pháp lâu dài, tôi muốn thay đổi dòng phim".

Thiệu Hạ cậuy tỏ ý kiến xong thì có chút chờ mong nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh quay lại nhìn cô và khen ngợi:

"Thật trùng hợp với suy nghĩ của tôi."

Thiệu Hạ vui mừng nói: "Thật sự có thể ạ?"

Khương Nghênh cười nói:

"Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô sắp xếp. Cô có còn nhớ đạo diễn Lưu trong show tình cảm không?"

Thiệu Hạ: "Tôi còn nhớ."

"Tôi nghe nói gần đây anh ấy đang có ý định quay một bộ phim truyền hình Dân Quốc. Có chủ đề rất tích cực. Tôi đã để mắt đến đất diễn của nữ chính và nữ thứ, đều rất hay."

Thiệu Hạ hưng phấn nói:

"Tôi đóng nữ thứ là được rồi."

Thiệu Hạ nói xong, Thích Hạo ngồi bên cạnh trừng mắt nhìn cô.

Thiệu Hạ im lặng một giây, đỏ mặt.

Khương Nghênh nhìn thấy sự tương tác giữa hai người, giả vờ như không nhìn thấy, cười nói:

"Nếu có thể giành được nữ chính, chúng ta cứ tranh nữ chính, nếu không thể, chúng ta sẽ cân nhắc nữ thứ."

Khương Nghênh nói xong, dừng lại một chút, nói:

"Thiệu Hạ, tôi chỉ giúp cô mở đường. Còn có thể thành công hay không, thì còn phải xem cô."

Thiệu Hạ cảm kích trả lời:

"Trưởng phòng Khương, tôi hiểu rồi."

Nhìn thấy Thiệu Hạ vui vẻ không kiềm chế được, Khương Nghênh đổi chủ đề:

"Nghe nói sếp Châu vốn sắp xếp cho cô và Chúc Kha một bộ phim, sao cô không tham gia?"

Vẻ mặt Thiệu Hạ sượng lại, do dự nói:

"Không, tôi không muốn tạo cặp đôi."

Nụ cười trên mặt Khương Nghênh tắt dần:

"Thiệu Hạ, vừa rồi tôi đã nói với cô rồi, đừng nói dối."

Khương Nghênh nói xong, Thiệu Hạ mím môi thành một đường thẳng.

Khương Nghênh nhìn cô và nói một cách chắc chắn:

"Cô và Chúc Kha đang yêu nhau?"