Châu Dị nói xong, Bùi Nghiêu nhất thời không kịp phản ứng.
"Không nỡ cái gì?"
Châu Dị hạ giọng nói:
"Tôi không nỡ để cô ấy khó xử."
Điện thoại đầu Bùi Nghiêu im lặng một lúc, rồi anh mới mỉm cười:
"Được rồi, Châu Dị, cậu được là hàng thượng đẳng của giới nịnh bợ rồi. Nếu mà sau này Bạch Thành tổ chức cuộc thi nịnh bợ thì tôi sẽ tiến cử cậu tham gia."
Châu Dị cười nhẹ, không hề cảm thấy xấu hổ chút nào:
"Người có trình như tôi đến đó làm trọng tài ấy chứ!"
Châu Dị đang trêu chọc Bùi Nghiêu thì chuông cửa chợt vang lên.
Anh xoay đầu liếc nhìn về phía cửa, chị Trương từ phòng người giúp việc đi ra, đến trước mở cửa.
Cánh cửa mở ra, chị Trương nhìn người ngoài cửa, hỏi với giọng ngờ vực:
"Cho hỏi cô tìm ai?"
Thiệu Hạ tháo khẩu trang, ngượng ngùng nói với chị Trương:
"Chào dì, tôi tên là Thiệu Hạ, tôi tìm trưởng phòng Khương."
Khi chị Trương nghe nói đối phương đang tìm Khương Nghênh, chị ấy cảnh giác nhìn Thiệu Hạ từ trên xuống dưới.
Thiệu Hạ vẻ mặt có chút xấu hổ: "Dì."
Chị Trương bình thường rất ít để ý đến những chuyện trong giới giải trí, chị không quen biết Thiệu Hạ, do dự một chút rồi cười nói:
"Cô Thiệu, cô đợi một lát, để tôi đi hỏi mợ đã?"
Thiệu Hạ: "Được ạ."
Thiệu Hạ nói xong, chị Trương xoay người chuẩn bị đi, Châu Dị đang đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn uể oải nói:
"Chị Trương, cho cô ấy vào đi!"
Chị Trương nghe thấy và trả lời:
"Vâng, Sếp Châu."
Thiệu Hạ đến cùng với Thích Hao, khi nghe thấy chị Trương gọi "Sếp Châu" thì cả hai đều rất kinh ngạc.
Chị Trương:
"Hai người vào đi!"
Thiệu Hạ: "..."
Thích Hạo: "..."
Chị Trương nói xong, thấy hai người vẫn đứng yên, lại nói:
"Mời vào!"
Thiệu Hạ cười ngượng ngùng, nhìn Thích Hạo, hai người lấy can đảm bước vào.
Sau khi nói chuyện với chị Trương, Châu Dị nói vài câu đơn giản với Bùi Nghiêu rồi cúp máy.
Nhìn thấy Thiệu Hạ và Thích Hạo đi vào, sắp vào phòng khách, Châu Dị làm dáng như một vị chủ nhân:
"Cứ ngồi tự nhiên."
Thiệu Hạ:
"Sếp Châu."
Châu Dị mỉm cười:
"Đã lâu không gặp."
Thiệu Hạ nở nụ cười gượng gạo:
"Vâng, từ khi show thực tế lần trước kết thúc thì chưa gặp lại ạ."
Châu Dị cười khẽ, quay đầu nhìn về phía chị Trương:
"Dì Trương, gọi vợ tôi xuống đi."
Chị Trương hiểu ra:
"Dạ sếp Châu."
Chị Trương đi lên tầng hai, Châu Dị đi đến ghế sofa ngồi xuống, hất cằm về phía Thiếu Hạ và Thích Hạo nói:
"Hai người ngồi đi, đừng khách sáo."
Thích Hạo bình thường là người linh hoạt, hiếu động, nhưng lúc này cứ như đà điểu vậy, thậm chí không dám thở mạnh.
Thích Hạo chỉ biết Châu Dị công khai theo đuổi Khương Nghênh, nhưng anh không biết mối quan hệ thực sự giữa hai người.
Nhìn thấy Châu Dị xuất hiện ở nơi Khương Nghênh ở, vừa nghe chị Trương gọi Khương Nghênh là "mợ", thì sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Phải chăng anh đã phát hiện ra điều gì đó mà lẽ ra anh không nên phát hiện?
Vài phút sau, Khương Nghênh xuất hiện ở phòng khách.
Nhìn thấy Khương Nghênh, Thiệu Hạ và Thích Hạo đồng thời đứng dậy.
"Trưởng phòng Khương."
"Trưởng phòng Khương."
Khương Nghênh thay quần áo ở nhà, nhìn thân thiện hơn ở công ty rất nhiều, cô cười nói:
"Ngồi đi."
Khương Nghênh nói xong, liếc nhìn Châu Dị đang ngồi ở giữa sô pha, nghĩ tới chuyện vừa xảy ra trong phòng tắm, sắc mặt có chút mất tự nhiên:
"Anh về phòng ngủ trước nhé?"
Châu Dị quay đầu nhìn Khương Nghênh, không hề phản bác, mỉm cười đứng lên:
"Mọi người nói chuyện đi."
Khi Châu Dị rời đi, bầu không khí u ám trong phòng khách chợt dịu lại.
Thiệu Hạ là người đầu tiên cất giọng nói:
"Trưởng phòng Khương, tôi xin lỗi, không biết là Sếp Châu ở đây."
Khương Nghênh khẽ mỉm cười:
"Không sao đâu."
Thích Hạo lập tức bày tỏ lập trường:
"Trưởng phòng Khương, cô đừng lo, chúng tôi sẽ không nói bất cứ điều gì về việc sếp Châu ở chỗ cô đâu."
Khương Nghênh mỉm cười, không trả lời Thích Hạo, cô chuyển đề tài cất giọng hỏi:
"Hôm nay hai người đến gặp tôi có chuyện gì à?"
Thiệu Hạ mím môi, do dự vài giây, đang định mở miệng thì giọng nói trầm và từ tính của Châu Dị đột nhiên từ trong bếp vang lên.
"Vợ, em vào đây một chút."