“Muốn làm gì thì làm” của Châu Dị cực kỳ phóng đãng, lại thêm đôi bàn tay không thật thà của anh khiến Khương Nghênh phải nghĩ là anh thực sự sẽ làm gì đó.
Ngay lúc Khương Nghênh đang ám thị với bản thân là không nên căng thẳng, Châu Dị nằm sau cô cười khúc khích:
“Anh có thể cho rằng là em đã đồng ý không?”
Khương Nghênh không trả lời. Nhìn cô từ phía sau sẽ thấy tai và cổ cô đều đỏ bừng.
Châu Dị thấy vậy hôn lên gáy cô, vuốt ve dần dần từng chút từng chút.
Cơ thể Khương Nghênh run lên, cô vùi vào trong ngực Châu Dị.
Châu Dị mấp máy đôi môi mỏng trêu chọc cô:
"Nếu em sợ anh làm gì em thì em nên trốn đi chứ, sao lại chui vào trong lòng anh là sao chứ?”
Khương Nghênh nghe vậy mặt đỏ bừng, thân thể bắt đầu giằng co trong vòng tay Châu Dị.
Châu Dị ôm chặt lấy cô, môi mỏng mỉm cười:
"Đừng nhúc nhích, em ngoan ngoãn chút đi để anh ôm em thật chặt.”
Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh không giãy dụa nữa, bàn tay đang đặt trên eo cô vươn tới nắm lấy tay cô, đan vào ngón tay cô rồi hạ giọng nói nhỏ:
“Em đừng cảm động vì những chi tiết nhỏ, đàn ông bây giờ lắm mưu nhiều kế.”
Khương Nghênh hỏi theo bản năng:
"Còn anh thì sao?"
Châu Dị:
“Anh không phải là đàn ông bây giờ, anh là người đàn ông cùng em lớn lên.”
Khương Nghênh: "..."
Châu Dị cười nhỏ:
“Em đừng nghĩ nhiều, ngủ thật ngon, đừng nghĩ đến việc đáp lại anh, cũng đừng nghĩ đến việc em nợ anh cái gì, cứ giống như trước đây mà sống, muốn giận thì cứ giận em, muốn ngủ anh thì ngủ anh, muốn từ chối thì cứ từ chối.”
Hai bàn tay Khương Nghênh và Châu Dị đang đan vào nhau cùng cử động.
Châu Dị siết chặt nắm tay:
"Được thiên vị thì không có gì phải sợ cả, nếu không thì sự thiên vị này còn ý nghĩa gì nữa chứ?”
Đêm nay Khương Nghênh cũng không biết là mình ngủ ngon hay ngủ không ngon nữa. Cô ngủ rất ngon, nhưng lại nằm mơ quá nhiều.
Trong giấc mơ, cô quay lại thời điểm còn học đại học. Cô hỏi tiền tiêu vặt trong cặp cô có phải là Châu Diên cho vào không.
Và Châu Diên đã trả lời là phải.
Châu Dị ngồi trên chiếc sô pha đơn ở gần đó, cúi đầu nhìn sàn nhà, khóe môi như nở nụ cười trào phúng, nhưng lại chẳng nói gì cả.
Khung cảnh lại thay đổi nhưng cảnh tượng có đôi chút kỳ lạ.
Châu Dị đang ngồi trên ghế sô pha đơn biến mất, thay vào đó là Khúc Tích.
Châu Diên đang nói chuyện với cô một cách trìu mến, nhưng Khúc Tích lại bước tới đứng giữa hai người, mặt lạnh lùng nhìn Châu Diên nói:
"Anh có biết sự tồn tại của anh chứng minh cho điều gì không?"
Châu Diên nhìn cô với ánh mắt khó hiểu:
"Chứng minh điều gì?"
Khúc Tích nghiêm túc trả lời:
“Chứng tỏ ba mẹ anh đã lãng phí ba giây trong đêm tối u ám.”
Sắc mặt Châu Diên tái nhợt, Khương Nghênh cố nhịn cười phía sau Khúc Tích.
Ngày hôm sau.
Khương Nghênh đang ngủ ngon thì chuông điện thoại đánh thức cô.
Cô chưa kịp đưa tay lấy thì Châu Dị đã với lấy điện thoại, nhấn nút trả lời:
“A lô.”
Khương Nghênh mở mắt nhìn Châu Dị, chớp chớp mắt:
"Điện thoại anh đang cầm hình như là của em."
Châu Dị biết rõ, nhưng vẫn giả vờ kinh ngạc:
"Vậy sao?"
Khương Nghênh: "..."
Hai người sượng sùng nhìn nhau, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của anh Tống:
“Sếp Châu, anh có thể đừng khoe khoang tình cảm trước mặt tôi được không? Tôi thật sự có chuyện gấp muốn gặp trưởng phòng Khương. "
Châu Dị:
"Anh Tống? Sao anh nhận ra là tôi?”
Anh Tống đang cầm điện thoại miệng mỉm cười:
“Vì tôi cảm thấy cả Bạch Thành này, chỉ có anh và Trưởng phòng Khương là đẹp đôi nhất.”
Anh Tống vừa nói xong thì thấy hối hận, anh cứ nghĩ chắc chắn Châu Dị sẽ cho rằng mình chiếu lệ mà tức giận.
Anh đang u sầu muốn nói gì đó để cứu vãn tình thế thì nghe thấy Châu Dị bật cười:
"Đã lâu không gặp, nhưng anh vẫn thích nói thật như vậy."
Anh Tống: “…”
Khi điện thoại được chuyển cho Khương Nghênh, anh Tống vẫn chưa tỉnh táo lại.
Cho đến khi Khương Nghênh hỏi:
"Anh Tống, có chuyện gì vậy?"
Cuối cùng anh Tống mới tỉnh táo lại và nói:
"Đúng, đúng, đã xảy ra chuyện. Tên Cố Minh kia nổi điên, đăng thư luật sư lên weibo. Anh ta không chỉ nhắc đến Nhậm Huyên mà còn nhắc đến cô nữa."