Đối mặt với câu hỏi của Bùi Nghiêu, Khúc Tích nhìn thẳng vào mắt anh và chớp mắt.
Khúc Tích: Anh à, không phải là em không muốn nói, mà là em không nói nên lời, anh không thấy sao?
Khúc Tích đã cố gắng sử dụng một số ngôn ngữ cơ thể để khiến Bùi Nghiêu nhận ra sự thật.
Nhưng những gì cô thể hiện lại hoàn toàn khác với những gì Bùi Nghiêu nhìn thấy.
Bùi Nghiêu nhìn thấy Khúc Tích chớp mắt nhìn mình, trong đầu hiện lên những từ "đầu mày cuối mắt", đôi chân mày phụng nhíu lại:
"Châu Nhỏ và Nghênh Nghênh đang ở đây, cô có thể chừng mực một chút không?”
Khúc Tích mở to mắt: "..."
Màn kịch bắt gian tại giường cuối cùng cũng kết thúc bằng việc Khúc Tích chịu đựng sự sỉ nhục nếm mật nằm gai.
Sau khi ra khỏi khách sạn, Châu Dị và Khương Nghênh lái xe đi, còn Bùi Nghiêu và Khúc Tích đứng đợi ở bậc thang.
Bùi Nghiêu:
“Em họ cô ngoại tình từ khi nào vậy?”
Khúc Tích trợn mắt nhìn bầu trời:
"Lâu rồi."
Bùi Nghiêu hạ giọng hỏi:
"Có phải là ngay từ đầu cô ấy đã không thích tôi không? Chỉ thích tiền của tôi?”
Khúc Tích nheo mắt nhìn Bùi Nghiêu, thấy anh có vẻ bị tổn thương, cô chợt nghĩ đến cuốn tiểu thuyết về “tổng tài bá đạo” mà cô đã xem cách đây không lâu, cô nhìn thẳng vào anh và nói:
“Anh không biết, từ bé em tôi đã thích giành giật đồ của tôi, chỉ cần là cái gì tôi vừa mắt thì nó đều thích giành.”
Bùi Nghiêu nghiến chặt quai hàm:
"Ý cô là gì?"
Khúc Tích ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy “cảm giác tội lỗi”, kiểu như "đều là lỗi của tôi, thật ra cô ấy không thích anh chút nào, cô ấy ở bên anh chỉ để khiến cho tôi đau khổ thôi.”
Bùi Nghiêu mím môi, nhất thời không biết nên nói gì.
Bùi Nghiêu cảm thấy đau khổ vì trở thành công cụ trong cuộc tranh giành giữa hai chị em Khúc Tích.
Nhưng anh cảm thấy Khúc Tích cũng khá thảm, vì cô yêu anh sâu đậm như vậy, vậy mà anh lại phải lòng kẻ tử địch của cô.
Bùi Nghiêu đang nghĩ về vở kịch tình cảm này thì Châu Dị đã lái xe đến trước mặt anh và bấm còi hai lần.
Khi Bùi Nghiêu bừng tỉnh, Khúc Tích đã bước xuống bậc thang và lên xe.
Khúc Tích cúi người lên xe, nhìn Châu Dị qua gương chiếu hậu, nhếch môi:
"Sếp Châu, cảm ơn anh vì chuyện hôm nay!"
Châu Dị bình tĩnh nói:
"Chúng ta đều là bạn bè, là điều nên làm."
Khúc Tích cười buồn:
"Anh Châu yên tâm, sau này có tôi nhất định sẽ nói tốt cho anh trước mặt Nghênh Nghênh.”
Châu Dị vẻ mặt không thay đổi nói:
"Giúp đỡ lẫn nhau."
Nhìn vẻ mặt của Châu Dị và nghe giọng điệu của anh, Khúc Tích chợt nghi ngờ bản thân trong giây lát.
Không biết có phải cô ấy đã hiểu nhầm Châu Dị hay không.
Có lẽ hôm nay anh nói với Bùi Nghiêu như vậy thực ra chỉ là để giúp cô?
Trong khi Khúc Tích đang suy nghĩ, Bùi Nghiêu đã mở cửa ở phía bên kia và nhoài người vào trong xe.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy Bùi Nghiêu, Khúc Tích lập tức bác bỏ những suy nghĩ trước đó của mình.
Không, không phải Châu Dị giúp cô ấy.
Anh hoàn toàn là vì lo lắng cho người anh em ngốc ngếch cô đơn cả đời, nên muốn đứng giữa làm cầu nối.
Xe chạy chậm rãi và cuối cùng cũng đến một nhà hàng.
Bốn người xuống xe đi vào, Khúc Tích nắm tay Khương Nghênh đi phía sau, nhỏ giọng nói:
"Châu Dị đúng là quỷ quyệt."
Khương Nghênh nhìn về phía trước, khóe môi nhếch lên:
"Hai ngày trước bà còn nói là anh ấy tốt sao? Còn khen ngợi anh ấy là bạn hợp tác chiến lược mà?”
Khúc Tích vặn lại Khương Nghênh:
"Đây chính là điều quỷ quyệt của anh ấy. Anh ấy có vẻ như đang kết bạn với tôi, nhưng thực ra anh ta lại muốn thâm nhập vào sào huyệt địch.”
Khương Nghênh cười cười, không trả lời, chuyển chủ đề:
“Lát nữa bà muốn ăn gì? Châu Dị sẽ trả tiền.”
Nghe Châu Dị thanh toán tiền, Khúc Tích cười nói:
"Cái gì đắt tiền thì tôi muốn ăn."
Khương Nghênh nói:
"Ừ, được! Khi ăn xong tôi sẽ gói một ít cho bà mang về.”
Khúc Tích nghe vậy gật đầu đồng ý, bước đi vài bước, quay đầu nhìn Khương Nghênh:
"Nghênh Nghênh, sao tôi lại cảm thấy giọng điệu vừa rồi của bà có gì đó bất bình thường?”
Khương Nghênh vẻ mặt bình tĩnh:
"Bất bình thường chỗ nào?"
Khúc Tích:
“Cái giọng điệu mà bà nói là sẽ gói cho tôi mang về, rõ ràng là giọng điệu của “vợ Châu Dị”.”
Tai Khương Nghênh ửng hồng:
"Không có."
Khúc Tích nhìn chằm chằm Khương Nghênh một lúc, trầm ngâm hỏi: