Khi Tần Sở nhìn thấy Khương Nghênh xuất hiện một mình ở phòng khách, anh hoàn toàn đoán được Châu Dị đã đi đâu.
Tần Sở đứng dậy chào Khương Nghênh.
Hai người giao tiếp bằng ánh mắt, Khương Nghênh khẽ mỉm cười:
"Hình như tôi tới không đúng lúc?"
Tần Sở:
“Không có, anh Châu và quản gia Lý có chút hiểu lầm với tôi, tôi đang giải thích.”
Khương Nghênh mỉm cười, nhưng không trả lời, cũng không có ý định hỏi nguyên do.
Không đả động đến chủ đề này là cách tốt nhất để tránh nó.
Khương Nghênh và Tần Sở nói xong bèn quay đầu chào Châu Diên và Lý Thuận Đức.
Lý Thuận Đức lễ phép chào “mợ hai”, trong khi Châu Diên lại có vẻ khó hiểu hỏi Khương Nghênh:
"Nghênh Nghênh, em tìm Luật sư Tần có chuyện à?"
Khương Nghênh trả lời thoải mái:
"Ừ, có chuyện của nghệ sĩ."
Châu Diên không tin, nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ của người anh trai nho nhã:
"Nghệ sĩ nào có mặt mũi như vậy? Cần đích thân em mặt tìm Luật sư Tần?"
Khương Nghênh:
“Nhậm Huyên, nghệ sĩ do Tống Văn Hàn quản lý.”
Châu Diên: "Tống Văn Hàn?"
Khương Nghênh mặt không đổi sắc nói:
"Anh Tống là bạn của thầy Lý, em nợ thầy Lý."
Sống cùng một mái nhà với Châu Diên nhiều năm, Khương Nghênh biết rất rõ tính tình của anh.
Anh là một người thận trọng và những lời nói dối sẽ không bao giờ có tác dụng với anh ấy.
Mọi người trong giới đều biết thầy Lý được Khương Nghênh mời đến góp mặt, nên món nợ ân tình này rất hợp tình hợp lý.
Ngoài ra, sự việc của Nhậm Huyên càng ngày càng gây tranh cãi nhiều hơn, quá trình tố tụng vẫn đang trong tiến hành, cô đến hỏi Tần Sở chuyện này, dù có nghĩ thế nào thì đây cũng là việc có logic.
Khương Nghênh nói xong, Châu Diên cười trả lời:
"Luật sư Tần là người đứng đầu trong ngành, từ lâu anh cũng đã muốn chứng thực phong thái của luật sư Tần, vừa khéo hôm nay có cơ hội này. Mọi người nói chuyện đi, anh nghe thôi.”
Lời nói của Châu Diên chứa nhiều ẩn ý.
Khương Nghênh nhận ra giọng điệu của anh, giả vờ mỉm cười:
“Vậy mong anh giữ bí mật cuộc trò chuyện giữa em và anh Tần.”
Châu Diên nói:
"Chắc chắn!”
Mặt khác, bên trong tầng hầm, Phùng Hồng Hiên kéo cái chân đã bị phế bỏ của mình, quỳ xuống đất cầu xin Châu Dị.
Châu Dị lạnh lùng nhìn hắn:
"Ông Phùng, ông theo tôi bao nhiêu năm rồi?”
Phùng Hồng Hiên run rẩy nói:
“Ba… ba năm.”
Châu Dị mỉa mai nói:
"Ba năm không ngắn cũng không dài, dù tôi cho chó ăn, nó cũng biết phân biệt đâu là chủ, mà vẫy đuôi với tôi.”
Phùng Hồng Hiên:
"Sếp Châu, tôi sai rồi. Tôi thực sự đã sai rồi. Tôi đã bị lừa, tôi chưa bao giờ muốn phản bội anh!"
Phùng Hồng Hiên khóc lóc và đưa tay định kéo quần Tây Châu Dị.
Châu Dị cau mày, giơ chân đá người này ngã xuống đất.
Sau đó, anh bước lên giẫm lên mạng sườn của đối phương, khóe môi nhếch lên một tia giễu cợt:
“Ông có biết tôi ghét nhất loại người nào không? Chính là ông, chẳng có một chút khí phách nào, gặp chuyện thì sợ hãi, nhưng cứ thích lớn mật. Cứ thích cấu kết trộm gà bắt chó trước mũi tôi.”
Phùng Hồng Hiên bị Châu Dị giẫm đến không thở được, run giọng nói:
"Anh Châu, xin anh tha mạng cho tôi. Tôi hứa, tôi sẽ không bao giờ dám làm điều gì có lỗi với anh nữa. Anh bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm đó.”
Phùng Hồng Hiên đã thể hiện một cách sống động bản chất xấu xa của một kẻ sẽ không bao giờ rơi nước mắt cho đến khi nhìn thấy quan tài.
Châu Dị lạnh lùng nhìn hắn:
"Nếu ông muốn sống, tôi sẽ cho ông một cơ hội. Hiện tại tôi sẽ đưa ông đến tổng tập đoàn Châu Thị. Ông đến gặp Châu Hoài An, nói cho ông ấy biết là chính Châu Diên đã bắt cóc ông trong thời gian qua. Mục đích là muốn mua chuộc ông làm tai mắt ở Châu Thị Media.”