Sau đó Bùi Nghiêu còn nói thêm gì nữa nhưng Châu Dị không nghe.
Anh ném thẳng chiếc điện thoại đang nói chuyện lên bàn cạnh giường ngủ, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, Khương Nghênh vốc nước lạnh rửa mặt, cô đã hoàn toàn lấy lại bình tĩnh.
Hai người nhìn nhau, Châu Dị đưa đầu lưỡi lên một bên má, khàn giọng hỏi:
"Không tiếp tục nữa à?"
Khương Nghênh nhìn cổ áo Châu Dị đang được banh ra cùng với vết đỏ trên yết hầu anh, không hiểu sao cô lại muốn cười, lau vết nước trên tay rồi bước ra khỏi phòng tắm:
“Không đâu, mai em phải dậy sớm.”
Hai người đi ngang qua nhau, Châu Dị đưa tay nắm lấy cổ tay Khương Nghênh.
Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn anh.
Châu Dị:
“Anh không ngủ được.”
Khương Nghênh không khỏi cười lớn:
"Em ngủ được."
Châu Dị cúi đầu nhìn Khương Nghênh, tiến tới trước mặt cô, hạ giọng nói nhỏ:
“Anh sẽ không làm mất thời gian của em nhiều đâu.”
Khương Nghênh cảm thấy con người đôi khi thực sự không thể mềm lòng được.
Cô cảm thấy mềm lòng đến tận tờ mờ sáng cô mới được ngủ.
Châu Dị thỏa mãn tắm rửa cho cô rồi lại bế cô về phòng ngủ.
Khương Nghênh nằm ở trên giường đá anh:
"Đồ lừa đảo!”
Châu Dị nghiêng người hôn lên khóe mắt cô đầy trìu mến:
"Anh đâu có nói dối, nhanh hơn trước kia mà."
Khương Nghênh thực sự rất mệt, cô nằm xuống và ngủ rất nhanh.
Châu Dị ngồi ở mép giường nhìn cô, đặt tay lên mái tóc khô nửa chừng của cô, đang định vén một góc chăn nằm xuống, chợt nghe thấy tiếng gầm gừ trầm thấp từ phía chiếc bàn cạnh giường ngủ vang lên:
“Châu Nhỏ, tôi đã nói với ông nhiều như vậy rốt cuộc ông có nghe không đó?”
Châu Dị hơi nhướng mày, quay đầu nhìn về phía chiếc bàn cạnh đầu giường.
Nhìn thấy màn hình của chiếc điện thoại bị ném lên bàn vẫn còn sáng, anh với lấy, nói với giọng nghiêm túc:
"Tôi nghe thấy rồi. Ông nghỉ sớm đi. Chuyện gì thì mai rồi nói.”
Châu Dị nói xong liền cúp máy, không đợi Bùi Nghiêu trả lời.
Khoảng nửa phút sau, Châu Dị nằm xuống, Bùi Nghiêu gửi tin nhắn: Châu Nhỏ, đúng như ông đã nói, một người yêu ông sẽ luôn giữ ông trong tim, tối nay ông gói cho Khúc Tích mang về mười phần ăn, cô ấy chia lại cho tôi năm phần.”
Khi Châu Dị nhìn thấy tin nhắn này là vào sáng hôm sau. Để tránh bị quấy rối, anh đã tắt tiếng điện thoại.
Ngày hôm sau.
Sau khi Khương Nghênh thức dậy, cô gọi điện đến công ty xin nghỉ phép nửa ngày, sau đó liên lạc với Vu Chính.
Ăn sáng xong, Châu Dị lái xe đến công ty, Khương Nghênh cố ý ra ngoài trễ hơn mười phút, lái xe đến phòng khám tâm lý của Vu Chính.
Vì đã hẹn trước nên lần này Khương Nghênh không đợi, y tá trực tiếp đưa cô đến phòng làm việc của Vu Chính.
Đẩy cửa bước vào, Vu Chính nhìn thấy cô bèn mỉm cười:
“Cô ăn sáng chưa?”
Khương Nghênh cười nói:
“Tôi ăn rồi.”
Vu Chính: "Ngồi đi."
Vu Chính nói xong đứng lên rót cho Khương Nghênh cốc nước rồi đưa cho cô.
Khương Nghênh đưa tay nhận lấy:
"Cảm ơn anh."
Vu Chính bước trở lại bàn làm việc của mình, khoanh tay trên bàn, mỉm cười dịu dàng:
“Mình ngồi đây nói chuyện hay là sang bên sô pha bên kia?”
Khương Nghênh trầm giọng nói:
"Ngồi đây đi."
Khương Nghênh nói xong, Vu Chính gật đầu, rút một cây bút từ trong túi áo blu, cúi đầu viết lên bệnh án trước mặt.
Khương Nghênh cảnh giác:
"Đã bắt đầu rồi sao?"
Vu Chính nói:
"Cô cứ thư giãn đi."
Vu Chính có phương pháp tư vấn tâm lý của riêng mình, anh sẽ không nói cho bệnh nhân biết khi nào nên bắt đầu mà sẽ trò chuyện với bệnh nhân như một người bạn thân.
Anh sẽ đưa ra phán đoán về tình trạng và đề xuất dựa trên nội dung trò chuyện cũng như biểu hiện và phản ứng cơ thể của bệnh nhân.
Sau khi Vu Chính nhìn Khương Nghênh bằng ánh mắt an ủi, anh đã điều chỉnh lại tư thế ngồi, nhẹ nhàng nói:
“Lần trước tôi đã nói với cô qua điện thoại. Người mà cô muốn yêu là một người rất ấm áp, tôi đoán có lẽ anh ấy đã làm điều gì đó khiến cô cảm động, cô có thể cho tôi biết được không?"
Khương Nghênh mím môi, siết chặt ly nước trong tay:
"Bác sĩ Vu, anh có thể nói cho tôi biết trước không, người như tôi có thể yêu bình thường được không?"