Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 230: Người nông dân và con rắn



Khúc Tích hoảng sợ mở miệng, trong khi Khương Nghênh cau mày.

“Thường Bác làm sao chứ?”

Khúc Tích nói:

“Đừng nói nữa, bị đánh đến sưng vếu lên, cậu ta bị người ta gạt, bây giờ cái công ty quản lý của cậu ta tỏ thái độ không thèm quan tâm. Nếu bà không giúp, có thể ông ấy sẽ bị sạt nghiệp luôn."

Khúc Tích nói xong, Khương Nghênh đi tới trước bàn, đặt cốc cà phê trong tay xuống và nói:

“Nói địa điểm đi.”

Khúc Tích nói:

“Tôi sắp đến công ty bà rồi, bà xuống lầu đi.”

Khương Nghênh đáp lại:

"Ừ."

Sau khi cúp điện thoại với Khúc Tích, Khương Nghênh nói ngắn gọn với Kiều Nam, bước ra khỏi văn phòng, đi thang máy xuống tầng dưới.

Khương Nghênh đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, xe của Khúc Tích đỗ ở đối diện.

Khương Nghênh bước tới, mở cửa ở ghế lái phụ, cúi người vào xe, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

Khúc Tích quay tay lái nói:

"Chuyện xảy ra tối hôm qua. Nghe nói các diễn viên trong đoàn cùng nhau ăn tối mừng đóng máy, đã uống rượu rất nhiều. Có phó đạo diễn đã động chạm đến một nữ diễn viên mới vào nghề."

Khúc Tích nói, dừng một chút, quay đầu lại nhìn Khương Nghênh:

"Bà cũng biết tính tình của Thường Bác, ông ấy không thể chịu đựng được những thứ bẩn thỉu như vậy, nên lúc đó không thể kiềm chế được tính khí nóng nảy của mình."

Khương Nghênh nhướng mày:

“Ông ấy đánh phó đạo diễn đó?”

Khúc Tích: "Ừ."

Khương Nghênh nói với giọng bình thản:

"Sau đó thì sao?"

Khúc Tích kể tiếp:

“Tối qua thì sự việc vẫn chưa có gì, đã bị đạo diễn ém nhẹm lại. Khoảng 8 giờ sáng nay, nữ diễn viên bị sàm sỡ đã đăng bài lên weibo, khóc lóc kể lể là mình bị nam diễn viên cùng đoạn đụng chạm, nóng bóng nói gió ám chỉ là Thường Bác.”

Khương Nghênh: "..."

Câu chuyện người nông dân và con rắn đã có từ hàng ngàn năm nay.

Bạn bảo vệ người ta trước sóng gió, còn người ta thì lại ở sau ngầm đẩy bạn ra đầu sóng ngọn gió.

Khúc Tích thấy Khương Nghênh im lặng, nghiêng đầu hỏi:

"Có cách nào cứu Thường Bác không?"

Khương Nghênh thành thật trả lời:

"Không phải vấn đề gì lớn, nhưng tôi không phải là nhân viên xử lý khủng hoảng truyền thông bên công ty ông ấy, nên tôi lo sẽ có người làm ầm ĩ chuyện này."

Khúc Tích khó hiểu:

"Chuyện này có gì mà phải ồn ào? Có ai chẳng có một vài người bạn?”

Khương Nghênh lại nói:

“Thế giới không thiếu đôi mắt để khám phá vẻ đẹp, nhưng lại thiếu trái tim chân thiện mỹ”.

Khúc Tích lập tức hiểu ra:

“Lòng người gian trá.”

Khi xe tới khách sạn Thường Bác ở, phóng viên đứng đầy vây kín khách sạn.

Khúc Tích đỗ xe, liếc nhìn ngoài cửa sổ, thở dài:

"Nghề của bà đáng sợ thật! Chuyện nhỏ nhặt như vậy bao nhiêu là người bu quanh, với cái thế trận này thì còn đông hơn cả người đến đưa tang ông nội thứ.”

Khương Nghênh trêu chọc:

"Chắc ông nội thứ của bà ở dưới cửu tuyền nghe bà lèm bèm thế này chắc cảm động lắm."

Khúc Tích nghiêm túc nói:

“Tình cảm giữa tôi với ông nội thứ tốt đẹp lắm.”

Khúc Tích nói xong, Khương Nghênh mở cửa xe xuống xe, không trả lời.

Nhìn thấy Khương Nghênh thản nhiên đi về phía khách sạn, Khúc Tích vội vàng mở cửa xe xuống xe, nhanh chóng đi theo sát cô.

"Liệu mình có bị bọn họ bao vây tấn công không?”

Khúc Tích rụt rè hỏi.

Khương Nghênh mặt không đổi sắc:

“Bọn họ có thể nhận ra bà là ai sao?”

Khúc Tích nghe vậy, lòng thấy nhẹ hẳn, thẳng lưng nói:

"Cũng phải."

Khương Nghênh:

“Nhưng bọn họ biết tôi.”

Khúc Tích: "..."

Khương Nghênh vừa nói vừa thở dốc, Khúc Tích không còn giữ được vẻ mặt bình tĩnh nữa.

Khúc Tích cứ nghĩ Khương Nghênh sẽ trực tiếp xuyên qua đám phóng viên và vào khách sạn nên cô nghiến răng chuẩn bị xông vào biển lửa, ai ngờ Khương Nghênh lại không hề đi vào đám đông mà trực tiếp rẽ vào một con hẻm cạnh khách sạn.

Khúc Tích sửng sốt:

"Có cửa sau à?"

Khương Nghênh:

"Ừ."

Khúc Tích lại không nói nên lời.

Khách sạn này ban đầu nhắm đến các nhân vật của công chúng như người nổi tiếng và người mẫu.

Vì vậy, để đề phòng, một cửa hàng tiện lợi 24 giờ đã được mở trong con hẻm.

Cửa hàng tiện lợi dường như không liên quan gì đến khách sạn và trông rất kín đáo, nhưng ít người biết rằng có một cánh cửa nhỏ dẫn thẳng vào sân khách sạn từ cửa hàng tiện lợi.

Khương Nghênh trước đây đã từng giúp một nghệ sĩ xử lý một vụ bê bối và người quản lý của nghệ sĩ đó đã từng đưa cô đi ở con đường này một lần.

Khương Nghênh dẫn Khúc Tích vào cửa hàng tiện lợi, chào ông chủ rồi đi thẳng đến cánh cửa nhỏ.

Băng qua sân khách sạn và đi thang máy lên tầng nơi Thường Bác ở.

Khương Nghênh và Khúc Tích vừa bước tới cửa phòng đã nghe thấy người quản lý đang cố gắng thuyết phục anh trong phòng.

“Cậu cứ nhận sai trong chuyện này đi. Không phải bảo cậu thực sự thừa nhận đã động chạm cô ta, mà cậu cứ nói là chỉ đùa thôi, không ngờ là bị hiểu lầm.”

"Tại sao tôi phải nhận sai? Tôi làm gì sai mà phải nhận sai?”

Thường Bác là một người thẳng thắn và luôn tuân thủ nguyên tắc: đen là đen và trắng là trắng.

Bảo anh phải đảo loạn đen trắng, phải cắn răng bị người ta hất nước bẩn vào người còn khiến anh thấy khó chịu hơn cả việc bảo anh rời khỏi làng giải trí.

Trước những điều Thương Bác nói, người quản lý không nói nên lời, đành thở dài:

“Vậy cậu nghĩ chúng ta nên làm gì? Hiện tại rõ ràng là đối phương đang tạt nước bẩn vào người cậu, nhưng chúng ta lại không thể làm gì được! "

Thường Bác tức giận:

“Sao lại nhận lỗi việc mình không hề làm chứ?”

Quản lý:

"Trừ phi có một ngày cậu lăn lộn rồi trở nên mạnh mẽ hơn anh ta, nếu không thì cậu chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nuốt vào thôi.”

Cuộc trò chuyện trong phòng chợt dừng lại, Khúc Tích đứng ở hành lang rất tức giận.

"Cái kiểu suy nghĩ quái gì vậy?"

Khương Nghênh đưa tay gõ cửa, vẻ mặt bình thản nói:

"Quản lý của ông ấy nói đúng, đây chính là hiện thực."

Khương Nghênh nói xong, giọng nói cảnh giác vang lên bên trong cánh cửa.

“Ai đó?"

Khương Nghênh trả lời:

"Tôi, Khương Nghênh."

Khương Nghênh nói xong, cánh cửa đột nhiên được mở ra.

Quản lý của Thường Bác đứng ở cửa nhìn Khương Nghênh, vẻ mặt buồn bã:

“Trưởng phòng Khương.”

Khương Nghênh nói:

"Vào trong nói chuyện."

Khương Nghênh bước vào, Thường Bác đang ngồi trên ghế sa lon nhìn thấy cô và Khúc Tích:

"Sao hai người lại đến đây?"

Khúc Tích tiến lên một bước, đưa tay vỗ vỗ vào vai Thường Bác, trầm giọng nói:

"Yên tâm, đừng sợ, trời sập..."

Thường Bác:

“Bà chống đỡ cho tôi?”

Khúc Tích ho nhẹ:

"Không phải tôi mà là Nghênh Nghên đỡ cho ông.”

Thường Bác và Khúc Tích trò chuyện, trong khi Khương Nghênh tìm hiểu tình hình với quản lý của Thường Bác.

Từ sáng sớm đến giờ, quản lý đã quá mệt mỏi, đưa tay gãi đầu rồi vò tóc:

“Trưởng phòng Khương, không thể nào dựa vào công ty được rồi, Thường Bác cũng không phải là diễn viên tuyến một, công ty không thể vì cậu ấy mà trở mặt với phó đạo diễn. Tôi biết cô với Thường Bác thân thiết, cô xem nếu cô tiện thì có thể giúp cho cậu ấy được không?”

Người quản lý của Thường Bác cũng rất đáng yêu, nói chuyện rất chừng mực.

Mặc dù nói rõ về khó khăn họ gặp phải nhưng cũng không lấy chuyện đạo đức ép buộc Khương Nghênh.

Khương Nghênh hiểu ý gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Tôi sẽ giúp mọi người nghĩ cách, nhưng mọi người phải tự giải quyết, tôi không thể nào ra mặt được.”

Quản lý lập tức đồng ý:

“Được.”

Quản lý dứt lời, đang định hỏi Khương Nghênh cách giải quyết, Thường Bác đang ngồi trên ghế sofa chợt tái mặt, cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại:

“Đối phương tiết lộ bạn gái của tôi là Nghênh Nghênh, còn nói cô ấy nhất định sẽ giúp tôi giải quyết chuyện này.”