Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 237: Đẹp như bài thơ



Châu Dị và Khương Nghênh trong ảnh đều trẻ trung và tràn đầy năng lượng.

Bùi Nghiêu vừa đăng lên, những người ở dưới lập tức trở nên hưng phấn.

[A a a, khóa chặt hai người này lại đi! Xứng quá trời xứng luôn!]

[Quả nhiên là người đẹp thì ở tuổi nào cũng đẹp!]

[Hai người này xứng quá xứng, tôi quyết định là đu cặp đôi này!]

[Cái này là kiểu như người xưa hay nói, trai tài gái sắc ấy nhỉ?]

Ban đầu Bùi Nghiêu chỉ muốn góp vui với đám đông buôn dưa và nhân tiện giúp đỡ Châu Dị.

Nào ngờ sau khi anh đăng weibo, điện thoại trên bàn liên tục rung lên.

Bùi Nghiêu bực bội nhấc điện thoại, mở khóa rồi xem những bình luận đu cặp đôi môi nhếch lên:

“Chậc, có cần phải vậy không!”

Bùi Nghiêu vừa nói xong, ánh mắt nhìn xuống, chợt nhìn thấy những bình luận trái chiều.

[Bạn có chắc đó không phải là ảnh chỉnh sửa không? Thực lòng mà nói, tôi luôn thấy việc yêu thầm hơn chục năm rất buồn cười!]

[Bọn tư bản bày trò thôi! Chỉ để lừa dối những cô gái trẻ chưa trải đời.]

[Yêu thầm hơn mười năm? Lừa ai vậy chứ! Yêu mười  năm không kết hôn mà còn chia tay nữa kìa!]

Nhìn thấy những bình luận ấy, Bùi Nghiêu nhướng mày:

"Có phải loại người này sống rất mệt mỏi? Suốt ngày chỉ có nghi cái này ngờ cái kia.”

Ưu điểm lớn nhất của Bùi Nghiêu chính là bênh vực người mình.

Mặc dù bình thường anh với Châu Dị luôn cãi nhau, nhưng anh luôn bị Châu Dị nói đến mức cứng họng, không biết nói gì.

Nhưng giữa hai người, cãi thì cãi, anh tuyệt đối không cho phép người ngoài nói xấu Châu Dị nửa câu, cho dù chỉ là nghi ngờ như vậy trên mạng, anh cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa, tình cảm của Châu Dị dành cho Khương Nghênh không ai hiểu rõ hơn ngoài anh và Tần Trữ.

Yêu đến tận đáy lòng, sâu sắc lại tự ti.

Bùi Nghiêu suy nghĩ vài phút, mở album ảnh trên điện thoại, tìm một album ảnh tên là "Chó Châu Nhỏ", rồi từ trong đó tải về vài ảnh.

Ngay sau đó, anh đăng hai ảnh lên weibo.

Một bức ảnh chụp Khương Nghênh đang trên đường đến trường, theo sau là Châu Dị, giữ khoảng cách hai mét.

Một tấm khác là đang ở trong thư viện, Khương Nghênh đang say sưa đọc sách, còn Châu Dị ngồi cách đó không xa nhìn cô.

Ánh mắt Châu Dị trong mỗi bức ảnh đều giống hệt nhau, cho dù là tĩnh tại cũng khó có thể che giấu được tình cảm.

Sau khi đăng lên weibo, lần này Bùi Nghiêu không ném điện thoại lên bàn, mà ung dung tựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm vào khu vực bình luận bên dưới.

Đúng như dự đoán, sự quan tâm của đám đông hóng chuyện vẫn rất cao.

[Anh Bùi, anh giữ nhiều ảnh quý báu như vậy anh Châu biết không?]

[Cặp “Nghênh Dị” mà tôi đu chắc chắn là thật! Cho dù hôm nay tôi có chết ở khu bình luận thì hai người cũng bắt buộc phải  là thật!]

[Các chị em, hãy giết tôi để cổ vũ họ!]

[Lầu trên của lầu trên, tại sao lại gọi là “cặp Nghênh Dị”? Sếp Châu không xứng đứng trước sao?]

[Lầu trên, bạn đọc ngược lại đi, đâu có hợp lắm đâu? Cặp Dị... Nghênh?]

Nhìn thấy bình luận “cặp Dị Nghênh”, hớp nước trà vừa vào miệng Bùi Nghiêu chợt bị nghẹn.

Cặp Dị... Nghênh?

Cái tổ hợp quái gì vậy?

Bùi Nghiêu đang buồn cười thì chợt khu bình luận lại có người bắt đầu phản bác.

Không biết là cố ý hay nhằm kích thích Bùi Nghiêu đăng thêm vài bức ảnh của Châu Dị và Khương Nghênh khi họ còn trẻ.

[Ba bức ảnh có thể chứng minh điều gì? Có bản lĩnh thì thêm hai tấm nữa đi!]

[Tôi cược là chỉ mới sửa có ba tấm.]

Nhìn thấy sự nghi ngờ như vậy, Bùi Nghiêu chợt thấy tức tối.

Anh nghiến răng nghiến lợi, tung hẳn cả một loạt ảnh, mà không chỉ một lần, những ba lần.

Ngay khi Bùi Nghiêu đăng ba bài lên weibo với mỗi bài là một loạt ảnh, bầu không khí được đẩy lên cao trào.

[Cảm ơn sếp Bùi.]

[Mọi người nói xem, ai mà đi sửa bao nhiêu là ảnh này? Với lại thư viện trong trường đại học đó đã bị dỡ bỏ từ lâu rồi còn gì?]

[Tôi cảm động muốn khóc luôn! Ông trời nợ tôi một sếp Châu!]

[Người đàn ông thâm tình nhất năm phải là sếp Châu thôi.]

Nhìn vào sự chuyến biến của khu bình luận, Bùi Nghiêu chợt có cảm giác thành tựu không thể giải thích được.

Ngay lúc Bùi Nghiêu chuẩn bị đặt điện thoại xuống, trên màn hình bỗng hiện lên bài đăng của  Tần Sở, bạn anh.

Tần Sở không phải là người thích đăng bài trên weibo, Bùi Nghiêu nghi hoặc trong vài giây rồi tò mò bấm vào trang chủ weibo của Tần Sở.

Tiêu đề: Hơi nổi gai ốc nhưng với tư cách là anh em tôi phải đăng gì đó.

Tần Sở quả thực là một người tàn nhẫn, bài đăng của anh còn sốc hơn Bùi Nghiêu rất nhiều.

Bùi Nghiêu chỉ đăng ảnh nhưng còn Tần Sở lại tung ra nhật ký mà năm đó Châu Dị đã viết.

Nhật ký của Châu Dị không viết gì nhiều cả, mỗi trang chỉ viết vài câu vội vã, nét bút mạnh mẽ, như thể chúng được viết khi anh vô cùng nhớ nhung và không thể kiềm chế được bản thân.

- Khương Nghênh, anh thật sự muốn phá bỏ mọi sự chừng mực và khoảng cách để tiến đến ôm em.

- Khương Nghênh, anh sinh ra đã không có tình yêu, thậm chí anh còn nghi ngờ về tất cả tình yêu, nhưng cuối cùng, anh muốn em trở thành tình yêu đích thực của anh.