Cận Bạch thuộc dạng người biết sợ, bị một lần là nhớ đến già.
Kể từ khi sự việc của Cố Minh xảy ra, thậm chí anh còn không thể tìm thấy niềm vui của việc tự sướng trong đêm khuya.
Trước đây, anh luôn có thể dễ dàng tưởng tượng ra làn da trắng ngần, vẻ đẹp và đôi chân dài, nhưng bây giờ thì không thể, mỗi khi anh tưởng tượng về điều đó, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, thổi luồng khí nóng vào cổ anh và còn bóp chặt mông anh.
Một chút kích thích rồi lại tắt ngấm.
Thật là đáng sợ!
Cận Bạch nói xong, đang lúc nhớ lại cảm giác buồn nôn, thì nghe Châu Dị đáp với giọng trầm ấm:
"Tôi không biết xu hướng tính dục của Vu Chính, nhưng xem ra chắc là không có vấn đề gì."
Nghe Châu Dị nói vậy, Cận Bạch thấy nhẹ cả cõi lòng, thầm thở phào nhẹ nhõm:
"Anh rể, vậy tiếp cận anh ta rồi sao nữa? Em phải làm gì?"
Châu Dị:
“Tìm cách lấy được hồ sơ bệnh án của chị cậu.”
Cận Bạch nói thật:
“Cũng khá khó khăn.”
Châu Dị nghiêm túc nói:
"Tôi tin tưởng năng lực của cậu."
Cận Bạch: Ngay cả tôi cũng không tin vào chính mình.
Cùng Cận Bạch trò chuyện một lúc, Châu Dị cúp máy, tựa người vào ghế, rít một hơi thuốc thật sâu, nhìn dòng xe cộ tấp nập trên đường qua làn khói trắng, lòng đau nhói.
Sau khi Khương Nghênh ra khỏi phòng tắm, cô tìm gặp Vu Chính và trò chuyện ngắn gọn.
Như thường lệ, Vu Chính nói với cô vài điều cần chú ý, sau đó mỉm cười ôn hòa hỏi:
“Tôi cũng thấy tình trạng của cô hôm nay không ổn lắm, việc chữa trị sẽ phải mất một tuần, cô có kiên trì nổi không?"
Khương Nghênh:
"Kiên trì chứ."
Vu Chính đưa tay đẩy gọng kính:
“Hy vọng việc điều trị của cô thuận lợi.”
Sau khi xuất viện, Khúc Tích lo lắng Khương Nghênh lái xe nên đề nghị làm tài xế đưa cô về công ty.
Trên đường đi ngang qua một trung tâm mua sắm, Khúc Tích đỗ xe chạy xuống mua cho Khương Nghênh mua một bộ vest đen cho cô thay.
"Về đến công ty đừng có giữ bộ dạng như vậy, người không biết sẽ nghĩ là bà bị cướp trên đường đó."
Khương Nghênh mím môi cười nói:
"Tốn khá nhiều nhỉ?"
Khúc Tích quay tay lái:
"Thô tục quá! Cứ mở miệng là tiền. Em có thấy chị Khúc trông giống người thiếu tiền không?"
Trên đường đi, Khúc Tích đã nói chuyện rất nhiều.
Xe tới công ty, Khương Nghênh xuống xe, Khúc Tích hạ cửa kính xuống nói với cô:
"Bà chắc là mình không sao chứ? Đừng có cố."
Khương Nghênh mỉm cười, sắc mặt vẫn tái nhợt:
"Không sao đâu."
Khúc Tích biết tính tình Khương Nghênh, có chuyện gì cũng sẽ không nói gì, cô xua tay nói:
"Đừng đứng đó nữa, nhanh vào đi, có việc gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
Khương Nghênh khẽ mỉm cười nói:
"Ừ, lái xe chậm một chút."
Nhìn theo Khương Nghênh bước vào công ty, Khúc Tích gục lên vô lăng bật khóc.
Trở lại văn phòng, Khương Nghênh pha cho mình một cốc nước đường nâu, uống một ngụm, chân tay lạnh buốt cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Khương Nghênh đang ngơ ngác cầm cốc nước, điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên.
Khương Nghênh lấy điện thoại ra xem, thấy nhắc nhở cuộc gọi đến của Châu Dị. Cô do dự một lúc rồi bấm trả lời:
“A lô?”
Giọng nói của Châu Dị rất trầm ấm và dễ chịu:
“Nghênh Nghênh, em có muốn ăn kẹo không?”
Khương Nghênh dừng lại một chút:
"Hả?"
Châu Dị:
“Anh mua kẹo cho em ăn.”
Khương Nghênh không khỏi cười nói:
"Em không ăn."
Châu Dị im lặng một lúc trong điện thoại, sau đó mới nói:
"Vậy anh nhớ vợ anh, anh có thể đi gặp vợ được không?"
Lòng Khương Nghênh bỗng nhiên thắt lại, cô nhận ra Châu Dị chắc chắn đã biết cô đi chữa bệnh:
“Muốn tới thì qua đây, nhưng nhớ giữ thái độ khiêm tốn.”
Châu Dị thấp giọng đáp:
"Yên tâm, anh sẽ không gây phiền phức cho em đâu.”
Hơn mười phút sau, Châu Dị xuất hiện ở văn phòng Khương Nghênh.
Khương Nghênh hơi ngẩng đầu nhìn anh rồi chủ động nói:
“Hồi trưa em đã đi điều trị, rất thuận lợi.”
Châu Dị cụp mắt xuống, khàn giọng nói:
"Chỉ cần mọi chuyện suôn sẻ là được."
Khương Nghênh:
"Anh cau mày trông rất xấu."
Châu Dị mím môi mỏng, vươn tay ôm Khương Nghênh vào lòng, một lúc lâu sau mới cất giọng khàn khàn:
“Anh đã thất hứa rồi, hôm nay anh đã đến xem em chữa bệnh, em nói dối anh. Rõ ràng là rất đau đớn."