Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 251: Thân phận thật sự



Khi nhận được tin nhắn của Vu Chính, Khương Nghênh đang ngồi ở bàn làm việc, trầm ngâm.

Nghe thấy điện thoại rung, Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn màn hình, cầm lấy điện thoại, mở ra và nhấn trả lời: Tôi biết rồi.

Vu Chính: Tốt nhất là cô nên sớm giải thích thân phận của tôi cho anh ấy biết để tránh những điều không hay.

Khương Nghênh: Anh tháo hệ thống CCTV trong phòng rồi à?

Vu Chính: Không nhìn thấy màn hình điện thoại.

Khương Nghênh: Dành thời gian gặp rồi nói chuyện, cứ bình thản đi.

Vu Chính: Tối nay được không?

Khương Nghênh: Được.

Sau khi gửi tin nhắn cho Vu Chính, Khương Nghênh ném điện thoại lên bàn, hít một hơi dài, đưa tay xoa xoa lông mày.

Nửa giờ trước, Châu Dị rời khỏi phòng làm việc của cô, sự đau khổ trong mắt anh khiến cô cảm thấy không biết phải làm thế nào.

Trước khi tan sở, Khương Nghênh rời đi sớm, bắt taxi đến bãi đậu xe của bệnh viện nơi cô đang điều trị để lấy xe, rồi cô gọi vào số Vu Chính.

Khi cuộc gọi được kết nối, Vu Chính cười nhẹ và nói:

"Chỗ cũ?"

Khương Nghênh:

“Hai mươi phút nữa tôi sẽ đến."

Vu Chính:

“Chắc cỡ đó, tôi bị kẹt xe.”

Hơn hai mươi phút sau, Khương Nghênh và Vu Chính gặp nhau trong phòng riêng của một quán rượu.

Vu Chính đến trước Khương Nghênh vài phút, khi Khương Nghênh bước vào, anh cười đùa:

"Cô đến muộn rồi."

Khương Nghênh tiến lên, ngồi xuống đối diện Vu Chính, nhỏ giọng hỏi:

"Châu Dị cho ai đến điều tra anh?"

Vu Chính đẩy ly rượu ấm đến trước mặt Khương Nghênh:

“Người quen cũ của cô, Cận Bạch.”

Khương Nghênh khẽ cau mày, liếc nhìn ly rượu trước mặt:

“Cận Bạch không giỏi giao tiếp mặt đối mặt với người khác.”

Cận Bạch giỏi điều tra bằng mọi cách.

Vu Chính uống một mình:

“Cô biết rất rõ về cậu ấy nhỉ.”

Khương Nghênh:

“Có phải Cận Bạch đã thua thiệt trước anh không?”

Vu Chính giọng trêu chọc:

“Tôi ôm cậu ấy, cậu ấy cho tôi hai ngàn.”

Khương Nghênh: "..."

Con người Vu Chính khá thâm, có điều Khương Nghênh không biết anh thâm đến vậy.

Vu Chính nói xong, thấy Khương Nghênh im lặng, hất cằm nói:

“Rượu ngon, uống một chút đi.”

Khương Nghênh bình tĩnh nói:

"Lái xe không uống được rượu."

Vu Chính nói đùa:

"Lát nữa bảo ông chồng mười tốt của cô đến đón là được rồi mà?”

Nhắc đến Châu Dị, Khương Nghênh mím môi nói:

"Chắc tôi phải tạm dừng điều trị đã."

Vu Chính hiểu ra:

"Anh ta xót xa à?”

Khương Nghênh không phủ nhận: "Ừ."

Vu Chính mỉm cười lắc đầu:

“Tình yêu quả là... kỳ diệu.”

Khương Nghênh:

“Đáng tiếc loại người như anh mãi mãi sẽ không trải nghiệm được.”

Vu Chính nhướng mày:

“Sao cô đang vui lại ném cát ra?”

Gương mặt lạnh lùng của Khương Nghênh cuối cùng cũng nở nụ cười, cô cụp mắt xuống, cầm ly rượu trước mặt lên nhấp một ngụm:

"Vị ngon quá, rượu gì vậy?"

Vu Chính đưa tay xoay xoay chai rượu, cong môi nói:

“Không có viết.”

Sau khi Vu Chính nói xong, anh đặt bình rượu xuống, cuộc trò chuyện chuyển đề tài sang phòng khám của chính anh:

"Gần đây Lục Mạn đã phân công hai y tá trẻ đến phòng khám của tôi, và tôi đã sa thải một người trong số họ hai ngày trước."

Khương Nghênh ngước mắt lên:

"Bà ta bắt đầu nghi ngờ anh?"

Vu Chính cười khẩy nói:

“Cũng không hẳn vậy, nhưng tất cả y tá trong phòng khám của tôi đều nghi ngờ là tôi yêu thầm cô.”

Nghe vậy, Khương Nghênh sặc rượu trong miệng, ho mấy tiếng:

"Là do anh diễn xuất quá tốt? Hay là bọn họ bị mù?"

Vu Chính chớp mắt nhìn Khương Nghênh:

“Cô không nghĩ tới khả năng thứ ba sao? Lỡ như tôi thực sự có tình cảm với cô thì sao?"

Khương Nghênh lấy khăn giấy lau khóe môi:

"Bác sĩ Vu, anh đừng làm tôi ghê tởm."

Vu Chính giả vờ thở dài:

“Này, tôi vốn một lòng một dạ với cô, mà cô lại phũ phàng như vậy.”

Vu Chính là một quân cờ được Lục Mạn sắp xếp để ở bên Khương Nghênh, nhưng Lục Mạn lại không biết Vu Chính ngay từ đầu đã phản bội mình.

Người điều khiển chiếc xe tải lớn ép xe bố Khương Nghênh tông vào lan can chính là bạn nối khố của Vu Chính.

Hai người lớn lên cùng nhau, người kia lớn hơn Vu Chính ba tuổi.

Năm đó, đối phương nói với Vu Chính rằng anh sắp phát tài to, còn khoe rằng nếu thành công sẽ cho Vu Chính nghỉ việc ở bệnh viện, chỉ ở nhà ăn chơi là được, nhưng cuối cùng là tài thì  không thấy đâu nhưng người thì chết trên đường.

Bị người ta đâm chết trên đường, bảo rằng vì anh nợ vay nặng lãi.

Nhưng Vu Chính không tin, một thanh niên có ý chí cao như vậy sao có thể vay nặng lãi chứ?

Vì vậy, Vu Chính bắt đầu điều tra với sự giúp đỡ của các mối quan hệ trong gia đình, và cuối cùng truy được nguồn gốc đến chỗ Lục Mạn.

Nhà họ Vu là y học thế gia, có thể coi là có uy tín ở Bạch Thành, nhưng so với Châu gia, chênh lệch về thực lực vẫn là quá lớn.

Vì vậy, khi cha của Vu Chính biết được nguyên nhân cái chết có liên quan đến nhà họ Châu, ông đã ra lệnh cho Vu Chính dừng cuộc điều tra.

Vu Chính không cam tâm. Sau đó, anh gặp Lục Mạn tại một bữa tiệc cocktail và thuyết phục bà đầu tư mở phòng khám cho anh.

Khi đó, Lục Mạn tình cờ nghi ngờ Khương Nghênh biết sự thật về vụ tai nạn xe hơi của Khương Tân Viễn và đang tìm một phòng khám đáng tin cậy để giúp dò xét Khương Nghênh nên cả hai đã không hẹn mà gặp.

Lục Mạn và Vu Chính không hẹn mà gặp, thì Vu Chính và Khương Nghênh cũng vậy.

Để theo dõi Vu Chính, Lục Mạn đã lắp đặt camera giám sát trong văn phòng của anh.

Sau khi Vu Chính chữa trị cho Khương Nghênh lần đầu tiên, Vu Chính đã kê một số loại thuốc cho Khương Nghênh, câu cuối cùng trong hướng dẫn sử dụng thuốc viết tay là: Có nội gián của nhà họ Châu, chú ý an toàn.

Khương Nghênh phản ứng nhanh chóng, cầm hướng dẫn sử dụng thuốc và bình tĩnh để lại thông tin liên lạc của mình cho Vu Chính.

Trong những năm qua, Vu Chính dường như có mối quan hệ bình thường với Khương Nghênh. Trên thực tế, những phương pháp điều trị dành cho Khương Nghênh đều là thật.

Dù sao Lục Mạn cũng không hiểu trị liệu tâm lý, cho nên chỉ cần Vu Chính chú ý kiểm soát biểu cảm, bà ta sẽ không hoài nghi gì cả.

Vu Chính cũng đã yêu cầu Khương Nghênh thử vật lý trị liệu và liệu pháp giải mẫn cảm nhiều lần trước đó, nhưng lần nào Khương Nghênh cũng không thể kiên trì và cuối cùng phải bỏ cuộc.

Vu Chính nói xong, uống mấy ngụm rượu, cười nói:

"Chồng cô là một kẻ tàn nhẫn, cô nên mau chóng giải thích thân phận của tôi cho anh ta biết, nếu không tôi lo ngày nào đó anh ta sẽ giết tôi mất.”

Khương Nghênh khẽ mỉm cười:

"Được rồi, tôi sẽ tìm cơ hội nói với anh ấy.”

Khương Nghênh thực sự không nghĩ là Châu Dị sẽ cho người điều tra Vu Chính.

Có lẽ hôm nay Vu Chính đã có hành động quá không đáng tin cậy trước mặt anh rồi.

Khương Nghênh nói xong, Vu Chính đặt ly rượu đã cạn xuống, rót đầy lại, chậm rãi nói:

"Vẫn chưa có cách ra tay với Lục Mạn sao?"

Khương Nghênh:

"Tôi đang cài bẫy.”

Vu Chính nói:

"Đã hơn mười năm rồi, tôi chờ đợi mỏi mòn rồi."

Khương Nghênh nhấp một ngụm rượu, nói:

"Tôi cũng vậy."

Vu Chính cười khẩy nói:

"Khương Nghênh, cảm giác rung động trước ai đó có tốt không?”

Trong đôi mắt lạnh lùng thường ngày của Khương Nghênh có chút dịu dàng:

"Tốt."