Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 253: Thực ra cô cũng khá nỗ lực



Tin nhắn được gửi đi nhưng rất lâu vẫn không có phản hồi từ Châu Dị.

Cận Bạch nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc rồi nhún vai bước vào cửa.

Suy nghĩ một hồi, anh nhấc điện thoại lên, gửi một tin nhắn WeChat khác cho Châu Dị: Anh rể, lần này em tiêu rất nhiều tiền, để hoàn thành nhiệm vụ anh giao, em đã thuê căn nhà đối diện nhà của Vu Chính và chuẩn bị cho một trận chiến lâu dài.

Thủy Thiên Hoa Phủ.

Khi Khương Nghênh xuống xe, trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng.

Khương Nghênh cúi xuống trả tiền cho tài xế từ cửa sổ xe, rồi thẳng người lên và nhìn cảnh tuyết rơi với ánh mắt xuất thần.

Mùa đông ở Bạch Thành luôn rất lạnh.

Kể từ khi cô có thể nhớ, mùa đông luôn đầy tuyết xen lẫn gió lạnh cắt da.

Tuy nhiên, năm nay có vẻ là một ngoại lệ.

Có vẻ như gió và tuyết không còn tệ như những năm trước.

Khương Nghênh đang ngơ ngác nhìn tuyết bay, chợt có một chiếc áo khoác phủ xuống người cô, sau đó, cổ áo bị ai đó siết chặt, quấn chặt lấy cô.

"Tại sao em lại đi ra ngoài?"

Khương Nghênh nhìn Châu Dị đang đứng đối diện cô, miệng ngậm điếu thuốc, khóe môi hơi cong lên.

Như thường lệ, Châu Dị mặc một chiếc áo sơ mi đen hở cổ, để lộ xương quai xanh bắt mắt:

"Em uống rượu à?"

Khương Nghênh: “Có một chút.”

Châu Dị nghiêng người tới gần khóe môi Khương Nghênh một chút, ngửi thấy mùi rượu khắp người cô, hơi nhướng mày:

"Một chút?"

Khương Nghênh mỉm cười:

"Một cốc."

Châu Dị nói đùa:

“Một cốc?”

Đôi môi đỏ Khương Nghênh nhếch lên nhếch xuống:

"Nửa bình."

Châu Dị:

"Rượu đế?"

Đôi mắt Khương Nghênh lấp lánh ý cười: "Ừ."

Rượu trong quán hôm nay có mùi vị rất độc đáo, về sau cô hỏi Vu Chính thì mới biết là do chính chủ quán pha chế.

Uống rượu trắng vào mùa đông làm ấm dạ dày và cơ thể, khiến người ta cảm thấy dễ chịu không thể giải thích được.

Khương Nghênh nói xong, ngẩng đầu nói với Châu Dị:

"Khi nào có thời gian em đưa anh đi uống, mùi vị tuyệt lắm. "

Ở cơ quan hôm nay, tuy hai người không đến mức phải cãi nhau nhưng bầu không khí lúc chia tay nhau cũng chẳng khá khẩm gì.

Khương Nghênh biết vấn đề chính là ở cô, quá lý trí.

Sự biến hóa trên gương mặt Khương Nghênh đều lọt vào tầm mắt Châu Dị.

Châu Dị hai tay đút túi quần, cúi đầu nhìn cô, môi mỏng nhếch lên:

"Anh đưa em vào nhà nhé?”

Khương Nghênh hơi mím môi: "Ừ."

Châu Dị nghe vậy liền đưa tay nắm lấy tay Khương Nghênh, khóe miệng tươi cười sải bước đi vào.

Hai người đi được vài bước, Khương Nghênh nhếch môi hỏi:

“Châu Dị, anh có thấy mùa đông năm nay sẽ lạnh không?”

Châu Dị dừng lại một chút, tiếp tục bước đi, trầm giọng đáp:

“Không lạnh.”

Khương Nghênh nói:

“Em cũng không thấy lạnh."

Bước chân của Châu Dị dài hơn so với Khương Nghênh, nhận ra được sự thân mật trong lời nói của Khương Nghênh, anh cười nhẹ:

"Vợ, em đang nói lời tình cảm với anh à?"

Khương Nghênh uống rượu, trở nên kém lý trí hơn ban ngày:

“Anh có thích nghe lời yêu đương không?”

Châu Dị nắm lấy tay Khương Nghênh, vân vê đầu ngón tay cô:

“Anh thích.”

Khương Nghênh thở dài nói:

"Em sẽ cố gắng học hỏi."

Nụ cười mỉm trên gương mặt Châu Dị càng sâu hơn:

"Em không cần học, từng lời em nói với anh đều là những câu từ tình cảm."

Tai Khương Nghênh đỏ bừng, cô mím môi im lặng.

Về đến nhà, cơn say của Khương Nghênh bắt đầu rõ hơn, cô đặt hai tay lên tủ ở sảnh, chuẩn bị cúi xuống thay giày, Châu Dị đi trước cô ngồi xổm xuống:

“Em đứng thẳng đi, đừng cử động lung tung.”

Khương Nghênh cúi đầu nhìn Châu Dị, thấy anh cẩn thận cởi giày cao gót của cô ra rồi lấy đôi dép bông hình thỏ con cho cô mang vào, cô nghiêng đầu nói:

"Châu Dị, con thỏ nhỏ này ở đâu ra vậy?”

Châu Dị ngẩng đầu nói:

"Anh mới mua.”

Khương Nghênh:

"Dễ thương quá.”

Châu Dị trêu chọc:

“Dễ thương một chút không phải sẽ tốt sao?”

Khương Nghênh mím môi đáp:

"Tốt. Chỉ là nó có vẻ không phù hợp với em thôi. "

Châu Dị thấp giọng cười nói:

"Anh lại cảm thấy rất hợp.”

Lúc này, chị Trương đang bận rộn làm bữa tối trong bếp, Khương Nghênh uống rượu, bụng trống rỗng nhưng không ăn được gì, ngửi thấy mùi cơm không chỉ làm cô giảm cảm giác thèm ăn mà còn khiến cô cảm thấy buồn nôn.

Khương Nghênh cau mày, thậm chí không buồn trả lời Châu Dị, mang dép lê đi thẳng vào phòng tắm.

Khương Nghênh ôm tay vào bồn cầu nôn vài lần, không có xác thức ăn, chỉ có nước chua trào ngược từ dạ dạy.

Châu Dị vội vàng đi theo, đặt tay lên lưng cô vỗ nhẹ, đôi chân mày nhíu lại:

"Cái này là do em uống rượu hay là di chứng của đợt điều trị hôm nay?"

Khương Nghênh buồn nôn nói:

"Chắc là vì uống rượu mà không ăn gì."

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Châu Dị vẫn trầm mặc, anh đứng thẳng người bước đến bồn rửa mặt súc miệng, bất đắc dĩ nói:

“Em không được có lần sau như vậy nữa.”

Khương Nghênh nói: "Ừ."

Súc miệng xong, Khương Nghênh đứng lảo đảo trước bồn rửa mặt, Châu Dị đặt tay lên eo cô để cô khỏi ngã:

"Anh bế em ra?"

Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị, trong mắt có chút say sưa:

"Em đã nói với bác sĩ Vu là đình chỉ điều trị."

Châu Dị trong lòng thắt lại, không trả lời, bồng Khương Nghênh lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, Châu Dị đặt Khương Nghênh lên giường, rồi nghiêng người đặt hai tay lên người cô, nói với cô với chất giọng đầy lôi cuốn:

“Vợ."

Khương Nghênh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Châu Dị, khóe môi nhếch lên, nói với giọng mềm mại thiếu tự nhiên:

"Châu Dị, thực ra em cũng rất nỗ lực.”