Châu Dị nói xong, trong xe cùng đầu bên kia điện thoại đồng thời rơi vào im lặng.
Bùi Nghiêu nhìn anh với ánh mắt khinh thường, bĩu môi nói:
"Đồ nhát gan, cực hèn nhát!”
Châu Dị nhướng mi nhìn Bùi Nghiêu một lúc rồi nịnh nọt nói với người ở đầu bên kia điện thoại:
"Vợ, em giận rồi à?”
Khương Nghênh hỏi nhẹ nhàng qua điện thoại:
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Châu Dị bình thản nói:
"Không liên quan gì đến anh, là ông Bùi. Bến tàu nhà ông Bùi xảy ra chuyện, nên bảo anh đến giúp.”
Khương Nghênh cau mày:
"Bến tàu nhà Bùi Nghiêu đã xảy ra chuyện gì?"
Châu Dị:
“Ông ấy đắc tội với ai đó, nên đối phương lợi dụng bến tàu nhà ông ấy buôn lậu.”
Châu Dị nói dối mà mặt không hề đổi sắc.
Đôi mắt Bùi Nghiêu đang ngồi bên cạnh anh mở to: Ai đắc tội với ai chứ?
Lại còn buôn lậu?
Những chuyện thế này nói là lớn thì không lớn mà bảo nhỏ cũng không nhỏ.
Khương Nghênh nghe vậy, tim đập thình thịch, sau đó hỏi:
"Có bắt được người chưa?"
Châu Dị trả lời nửa đùa nửa thật:
"Bắt được rồi, nhưng chỉ bắt được tay sai lâu la của đối phương, người đứng sau vẫn chưa xuất hiện."
Khương Nghênh:
“Dự kiến mất bao lâu?”
Khóe môi Châu Dị mỉm cười, thấp giọng đáp:
"Không phải anh đã nói với em là hai ngày sao? Anh đã hứa với em hai ngày, thì chắc chắn sẽ là hai ngày, và chỉ có thể ngắn hơn chứ tuyệt đối không lâu hơn.”
Khương Nghênh:
“Hai ngày nữa có thể xong được không?”
Châu Dị kiên định nói:
"Xong được."
Khương Nghênh biết lúc này Châu Dị chắc chắn đang ở cùng Bùi Nghiêu, nên khó mà nói được gì:
"Anh chú ý an toàn, nếu phát hiện có chuyện gì thì có thể gọi cho em bất cứ lúc nào."
Châu Dị trầm giọng nói:
"Ừ."
Châu Dị nói xong, tay gõ nhẹ lên hộp tỳ tay, giọng nói chậm lại:
"Có phải em khó ngủ không?”
Khương Nghênh đáp:
"Em ngủ được.”
Châu Dị:
“Anh lo là làm em giật mình nên anh mới tắt video, không ngờ là bị em nghe thấy.”
Khương Nghênh đã đoán được anh đang nghĩ gì, nên cô không tiếp lời mà chỉ đáp lại:
"Sau này anh đừng tắt tiếng điện thoại."
Châu Dị cười nhỏ:
"Ừ, được."
Sau khi cúp điện thoại với Khương Nghênh, Châu Dị chuyển điện thoại sang chế độ nhạc chuông, đưa lên cằm, cười phóng túng.
Bùi Nghiêu nghiêng đầu, nhìn anh với vẻ mặt xem thường:
"Châu Nhỏ, ông có thể khá hơn chút không?"
Châu Dị ngước mắt nhìn anh:
"Ông ghen tị?"
Bùi Nghiêu chế nhạo:
"Tôi mà ghen tị với ông à?"
Châu Dị hơi nhướng mày:
“Tốt hơn cô sinh viên đại học ngây thơ trong sáng của ông nhiều còn gì?”
Lời nói của Châu Dị đánh trúng điểm yếu của Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu nghẹn lời, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Đừng nhắc đến cô ấy với tôi!"
Châu Dị trêu chọc:
“Vậy chúng ta nói về Khúc Tích nhé?”
Nhắc đến Khúc Tích, vẻ mặt của Bùi Nghiêu thay đổi, không được tự nhiên:
"Ông nói về cô ấy làm gì? Tôi không có cái sở thích của không được em họ thì lại sang chị họ. Đồn ra ngoài thì hay ho gì chứ?”
Nói xong, Bùi Nghiêu tựa lưng vào ghế nói:
“Phụ nữ đúng là phiền toái.”
Châu Dị nói đùa:
"Người chết không phiền phức, hay là ông đi ra mộ kiếm đối tượng?”
Khi xe trở về biệt thự thì trời đã sáng rõ.
Châu Dị cùng Bùi Nghiêu lần lượt xuống xe, Tiểu Tửu mở cốp xe, kéo Cát Châu bên trong ra, vác lên vai, đi thẳng qua cửa, cuối cùng ném xuống sàn phòng khách.
Tiểu Cửu chuyển rất nhanh, và những người không biết đều cho rằng anh đang vác bao cát.
Sau khi Cát Châu bị ném xuống đất, Bùi Nghiêu liếc nhìn cậu rồi liếc nhìn Châu Dị:
"Châu Nhỏ, ông có thể bảo Tiểu Cửu chỉnh lại hàm cho cậu ta được không? Tôi thấy cậu ta nằm chảy nước dãi như vậy thì khó chịu lắm.”
Trong khi Bùi Nghiêu và Tiểu Cửu đang trò chuyện, Cát Châu, người đang nằm trên mặt đất, từ từ mở mắt ra. Đầu tiên là anh ấy vận động cổ đầy khó khăn, sau đó là há rồi khép miệng vài lần, khi thấy bóng lưng của Tiểu Cửu thì người cứng đờ.
Cát Châu: Tôi thà đắc tội chó điên còn hơn đắc tội Tiểu Cửu.
Cát Châu mở mắt rồi nhắm mắt lại, nằm giả chết.
Khi Châu Diên gọi điện, Châu Dị đang đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn uống cà phê giải khát.
Châu Dị nhấn nút trả lời, giọng nói mệt mỏi của Châu Diên vang lên từ đầu bên kia điện thoại: