Nói thì nói, Tiểu Cửu cũng không đánh Cát Châu bất tỉnh.
Tuy nhiên, Cát Châu đã học được bài học trong nhà kho và biết Tiểu Cửu không nói đùa, nên cậu đành tựa vào cửa xe và lựa chọn im lặng, chỉ khi Tiểu Cửu thỉnh thoảng liếc nhìn khuôn mặt cậu, cậu mới nở nụ cười nịnh nọt.
Khi xe đến sân bay, Tiểu Cửu cởi sợi dây trên tay Cát Châu, vẻ mặt như thể nói:
“Đừng có giở trò gì đó.”
Cát Châu nhếch miệng cười:
“Anh Cửu, em không dám đâu.”
Tiểu Cửu im lặng.
Cát Châu:
“Tôi sợ anh đánh tôi ngất.”
Tiểu Cửu chỉ nhìn cậu ta và nói:
"Nếu cậu giở trò gì đó ở đây thì tôi sẽ không cậu ngất đâu.”
Hai mắt Cát Châu nghe vậy sáng lên:
"Thật sao?"
Tiểu Cửu lạnh lùng nói:
"Ừ, tôi sẽ không đánh cậu bất tỉnh mà tôi giết cậu luôn.”
Cát Châu: Mình không nên hỏi thừa như vậy.
Tiến vào sân bay, Châu Dị cùng Bùi Nghiêu đi phía trước, theo sát là Tiểu Cửu cùng Cát Châu.
Tiểu Cửu luôn đề phòng Cát Châu gây chuyện, nhưng Cát Châu lại cực kỳ nghe lời, khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi ở sân bay, cậu nhìn Tiểu Cửu hỏi:
"Anh Cửu, mua cho em một ít bánh mì được không?"
Tiểu Cửu:
"Tôi có súng, cậu có cần không?"
Cát Châu:
“Không, cảm ơn anh Cửu.”
Phải mất bốn tiếng rưỡi để bay từ Thông Thị đến Bạch Thành.
Sau khi lên máy bay, Bùi Nghiêu gọi điện cho cấp dưới của mình ở nhà ga, thông báo cho họ đến lấy xe ở sân bay, sau đó anh chuyển điện thoại sang chế độ máy bay, mỉm cười nhìn Châu Dị và nói:
"Lần này mọi việc xử lý thuận lợi đến bất ngờ nhỉ!”
Tiểu Cửu nói xong, Châu Dị cùng Bùi Nghiêu đồng thời biến sắc.
Bùi Nghiêu cau mày.
Châu Dị trầm giọng hỏi: "Xe gì?"
Tiểu Cửu:
"Một chiếc cỡ bảy chỗ."
Châu Dị quay đầu lại, liếc nhìn kính chiếu hậu, vẻ mặt không thay đổi nói:
"Lái xe đến chỗ nào hẻo lánh ấy."
Tiểu Cửu trả lời:
"Có lẽ bọn họ sẽ không chỉ có tốp người này, nếu lái xe đến chỗ hẻo lánh liệu có xảy ra chuyện không?”
Vẻ mặt Châu Dị nham hiểm, trong mắt hiện lên vẻ hung dữ khó thể diễn tả bằng lời:
“Nếu không giải quyết chúng ở đây thì chúng sẽ theo chúng ta về nhà."
Tiểu Cửu hiểu ý, bẻ lái, lao ra khỏi đường cao tốc, lái xe đến một khu dân cư thưa thớt.
Thấy chiếc xe ngày càng di chuyển ra xa khu vực trung tâm thành phố, đúng như dự đoán của Tiểu Cửu, bốn chiếc xe thương mại từ các đoạn đường khác nhau nhập vào một con đường chính và bám sát phía sau xe của họ.
Bùi Nghiêu:
“Bốn xe, mỗi xe bảy người, bốn bảy hai mươi tám.”
Bùi Nghiêu nói xong bèn chửi bới:
“Chúng ta có bốn người, mà một trong số đó có thể xem như là kẻ thù.”
"Sếp Bùi, anh không cần coi tôi như một con người. Nếu anh thực sự không tin tưởng tôi, hãy để anh Cửu trói tôi lại. Nếu anh thật sự không yên tâm thì có thể đánh ngất tôi đi cũng được.”
Thái độ của Cát Châu rất thân thiện và đúng mực.
Bùi Nghiêu liếc nhìn cậu và chế nhạo:
"Cậu cũng là có khả năng luồn lách, biết co biết giãn.”
Cát Châu:
“Ha ha, như người ta thường nói, thà sống còn hơn chết.”
Cát Châu và Bùi Nghiêu đang trò chuyện, Tiểu Cửu bẻ lái mạnh bạo, lái xe vào một con hẻm, ngẩng đầu nhìn Châu Dị qua kính chiếu hậu:
“Sếp Châu, chắc chắn đối phương đang chuyện gì đó. Hơn nữa cũng sẽ không đấu dài hơi với chúng ta, trong thời gian ngắn thì mình tôi có thể đánh lại bảy tê, anh thì sao?”