Đôi môi mỏng Châu Dị vân vê dái tai Khương Nghênh, cố tình phà hơi thở nóng vào tai cô.
Nói xong, anh cố tình vùi đầu vào gáy cô.
Thân thể Khương Nghênh không tự chủ được mà run lên, tay cầm chiếc khăn đặt ở mép bồn rửa mặt:
"Châu Dị."
Châu Dị:
"Anh tắm cho em.”
Khương Nghênh nói:
"Không cần đâu."
Châu Dị cười trong họng:
"Vậy em tắm giúp anh đi.”
Khương Nghênh nghe thấy giọng nói anh bèn ngước mắt lên, muốn quay người đẩy Châu Dị ra, nhưng khi cô nhìn Châu Dị trong gương, cô sững sờ trong giây lát.
Người đàn ông trong gương phong thái phong lưu, đôi mắt cụp xuống, trong mắt tràn đầy tình yêu dành cho cô.
Đôi môi đỏ mọng của Khương Nghênh mấp máy, lời từ chối ở ngay trước cửa miệng, nhưng cuối cùng lại không thể phát ra thành tiếng.
Châu Dị vốn chỉ muốn trêu chọc Khương Nghênh, nhưng thấy cô im lặng không phản ứng, liền ngước mắt nhìn vào gương.
Hai người nhìn nhau, Châu Dị nheo mắt hỏi:
"Hả? Sao vậy?"
Khương Nghênh mím môi, không trả lời.
Châu Dị hiểu ý, nhếch môi mỏng mỉm cười:
“Nghênh Nghênh lại thương cho anh nữa à?”
Khương Nghênh:
"Trong khoảng thời gian này anh nhất định phải giữ thái độ khiêm tốn."
Châu Dị nói đùa:
“Ngoài việc thể hiện tình cảm với em, anh luôn rất khiêm tốn trong những việc khác.”
Châu Dị nói xong, Khương Nghênh quay đầu nhìn anh, anh hôn lên má cô.
Sau đó, anh buông tay ôm lấy eo Khương Nghênh, đứng thẳng người, bắt đầu cởi quần áo.
Khương Nghênh thấy vậy, mặt đỏ bừng, giả vờ bình tĩnh bước ra khỏi phòng tắm.
Khi cửa phòng tắm đóng lại, Châu Dị cười khúc khích.
Châu Dị ngồi trong bồn tắm, duỗi thẳng đôi chân dài, lười biếng đặt hai tay lên thành bồn tắm.
Thực ra anh chưa bao giờ thích ngâm nước, nhưng lần này anh chợt cảm thấy ngâm nước có vẻ tốt.
Khi Châu Dị ra khỏi bồn tắm, Khương Nghênh đang nằm trên giường xem điện thoại di động.
Châu Dị bước về trước, anh nhìn sang thì thấy Khương Nghênh đang lướt feed.
Khương Nghênh không có nhiều bạn bè nên số feed cô có thể xem cũng giới hạn.
Bài đầu tiên là của Khúc Tích, một bức ảnh cô thức khuya và làm thêm giờ, một chiếc máy tính đang làm việc và một thùng mì ăn liền.
Khương Nghênh bấm thích.
Thường Bác bình luận: Gọi anh Bác đi, rồi anh Bác sẽ đặt đồ ăn khuya cho em.
Câu trả lời của Khúc Tích rất ngắn gọn và súc tích: Cút, cảm ơn!
Kéo xuống dưới là Cận Bạch.
Vòng bạn bè của Cận Bạch trông khá buồn bã, với khung cảnh thành phố về đêm và dòng chữ: Trên thế giới này, có ai không phải là không muốn sống nhưng cũng phải cố mà sống.
Khi Khương Nghênh lướt đến bài của Cận Bạch, tay cô ngập ngừng và cô chợt nghĩ đến Vu Chính.
Suýt chút nữa thì cô quên nói với Châu Dị.
Khương Nghênh đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp đặt lên mắt cá chân cô.
Khương Nghênh quay người lại thì thấy Châu Dị không mặc áo ngủ, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, lúc này một chân đang quỳ ở cuối giường, còn một chân chống xuống đất, đồng thờ nở nụ cười nham nhở và trông rất đểu giả.
Khương Nghênh:
“Anh tắm xong rồi à?”
Châu Dị hơi nhướng mày:
"Sao em ngẩn người khi xem feed của Cận Bạch vậy?”
Nhận ra sự ghen tị trong lời nói của Châu Dị, Khương Nghênh không khỏi bật cười:
"Có phải anh cử Cận Bạch đi điều tra bác sĩ Vu không?"
Châu Dị nghe vậy, nói đùa:
"Không có."
Nghe Châu Dị nói vậy, Khương Nghênh lật người lại, cố gắng nhớ lại.
Không ngờ cô còn chưa kịp ngồi dậy thì Châu Dị đã cúi xuống chặn miệng cô lại.
Khương Nghênh buộc phải ngẩng đầu lên và tiếp nhận nụ hôn của Châu Dị.
Ánh đèn phía trên chói lóa, đôi mắt của Khương Nghênh hơi nheo lại.
Một lúc sau, đôi môi mỏng của Châu Dị rời khỏi khóe môi Khương Nghênh, rồi rời khỏi quỹ đạo, bắt đầu khiêu khích khắp nơi.
Khi Châu Dị vùi đầu, vòng eo thon gọn và tứ chi Khương Nghênh cùng chuyển động.
Chỉ trong vài phút, đôi môi đỏ mọng của cô mím chặt và tâm trí bắt đầu mơ màng.
Hơn một giờ sau, Khương Nghênh được Châu Dị bế vào phòng tắm.
Giọng nói Khương Nghênh khàn khàn:
"Vu Chính không phải người xấu."
Châu Dị cười thật sâu, không trả lời.
Khương Nghênh đặt tay lên vai Châu Dị, đẩy anh ra:
“Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.”
Châu Dị vòng đôi tay ấm áp ôm lấy eo Khương Nghênh, trầm giọng nói:
“Anh nghe thấy rồi.”
Khương Nghênh:
"Em và Vu Chính có mối quan hệ hợp tác."
Châu Dị sửng sốt một chút, nhướng mày: "Hả?"
Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn Châu Dị, nói ngắn gọn với anh về sự hợp tác của cô với Vu Chính.
Châu Dị cười lạnh nói:
"Thảo nào ông Tần điều tra anh ta mãi chẳng điều tra ra được gì.”
Khương Nghênh cau mày nói:
"Anh còn bảo Tần Trữ điều tra sao?"
Lúc này Châu Dị không phủ nhận mà còn trêu chọc:
“Cận Bạch chỉ là tung hỏa mù thôi.”
Khương Nghênh nói:
"Ngày mai anh gọi điện thoại cho Tần Trữ, bảo anh ấy đừng điều tra nữa."
Châu Dị: "Ừ."
Khương Nghênh bổ sung thêm:
"Cả Cận Bạch nữa."
Châu Dị: "Được."
Ngày hôm sau.
Mấy hôm nay Khương Nghênh không được nghỉ ngơi đầy đủ nên cô ngủ đến chín giờ sáng.
Nếu chị Trương không gõ cửa, có lẽ cô đã ngủ thêm một lúc.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Khương Nghênh mở mắt ra, nhíu mày hỏi:
"Dì Trương, có chuyện gì à?"
Chị Trương:
“Mợ ơi, đã chín giờ rồi, hôm nay mợ có phải đi làm không?”
Chị Trương nói xong, Khương Nghênh với tay lấy chiếc điện thoại di động trên kệ đầu giường xem giờ, cô hơi cau mày.
Chị Trương không nghe thấy Khương Nghênh nói gì, lo cô lại ngủ quên nên lại nói: