Sau khi nhìn thấy tin nhắn của Châu Dị, Khương Nghênh do dự một chút, ngẩng đầu nhìn Kiều Nam.
"Buổi trưa tôi có công chuyện rồi, có lẽ để lần sau."
Kiều Nam hiểu ý, cười nói:
“Chị chuẩn bị ăn trưa với sếp Châu phải không?”
Đầu ngón tay nõn nà của Khương Nghênh liên tục gõ phím điện thoại, cô không hề phủ nhận nói: “Ừ.”
Kiều Nam mím môi cười, vẻ mặt như cắn thuốc:
“Vậy em không quấy rầy chị nữa.”
Kiều Nam nói xong, mỉm cười rời đi.
Sau khi Kiều Nam rời đi, Khương Nghênh cũng không đến văn phòng Châu Dị ngay.
Đang là giờ ăn trưa cao điểm, mặc dù mọi người đều đã biết quan hệ giữa hai người, nhưng Khương Nghênh vẫn muốn tránh khỏi sự dòm ngó trong công ty.
Khương Nghênh nhìn đồng hồ, đợi hơn mười phút mới gửi tin nhắn trả lời cho Châu Dị: Được.
Khi Khương Nghênh đến văn phòng của Châu Dị, văn phòng thư ký và văn phòng trợ lý bên ngoài đã trống rỗng.
Khương Nghênh đưa tay gõ nhẹ cửa, không nghe thấy tiếng trả lời từ bên trong, cô vặn tay nắm đẩy cửa vào.
Trong văn phòng không có ai, trên bàn trà có vài món ăn nhẹ được giữ trong bình giữ nhiệt.
"Châu Dị?"
Khương Nghênh bước vào và nói nhỏ.
Khương Nghênh nói xong, nhưng không có tiếng đáp lại.
Khương Nghênh khẽ cau mày, đang định đi đến phòng nghỉ của Châu Dị, cô chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân vững chãi, tiếng bước chân có hơi lộn xộn, hình như không phải chỉ có một người.
"Sếp Châu, vậy từ nay về sau hai mươi lão già chúng tôi đều sẽ nhờ cậu cả."
"Chú Lý khách sáo rồi."
"Sếp Châu, cậu cũng nên bám chặt ở tổng tập đoàn. Tuy Châu Diên cũng không cấu thành vấn đề nhưng Châu Hoài An vẫn là một kẻ phiền phức.”
"Ừm."
Tiếng bước chân càng đến gần, Khương Nghênh mím môi trốn vào trong phòng nghỉ.
Ngay khi cửa phòng nghỉ vừa đóng lại, giây tiếp theo, cửa văn phòng được mở ra từ bên ngoài.
Ngay sau đó, giọng nói trầm ấm của Châu Dị vang lên.
"Tôi vẫn chưa kịp cảm ơn các chú các bác về chuyện hôm qua.”
"Các chú các bác cứ yên tâm, tôi cũng đã thầm tính toán hết rồi, tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với mọi người."
Châu Dị nói xong, lập tức những lời khen ngợi đáp lại.
"Sếp Châu nói vậy thì xa cách quá, ông cụ lớn tuổi nên hồ đồ rồi, còn chúng tôi thì vẫn chưa. Chúng tôi có thể thấy rõ ràng giao công ty cho ai thì sẽ phát triển có lợi nhiều hơn mà.”
"Đúng vậy, Châu Hoài An hoàn toàn không phải là mẫu người biết kinh doanh, còn về Châu Diên, thì cậu ta có thể giỏi hơn Châu Hoài An, nhưng vẫn còn thua xa cậu lắm.”
Dù là ở tầng lớp nào thì cũng đều là gió chiều nào ngã chiều đấy.
Trước ngày hôm qua, rất nhiều người trong số này vẫn xếp cùng hàng với Châu Hoài An và Châu Diên.
Nhưng hôm nay, những người từng đứng về phe họ lại nói xấu họ, lại còn nói xấu nhiều hơn, dường như chỉ có như vậy mới có thể vạch rõ ranh giới với hai người ấy.
Châu Dị không phải là thế hệ thứ hai giàu có thường kế thừa công việc kinh doanh kiểu cha truyền con nối một cách suôn sẻ, vì vậy về cơ bản thì những lời khen ngợi này cũng chẳng khác gì vào tai này và ra tai kia.
Anh hiểu rõ hơn ai hết bản chất đạo đức giả của con người như thế nào.
Sau khi mọi người nói xong, văn phòng chìm vào bầu không khí im lặng một lúc.
Ước chừng nửa phút sau, có người nói:
"Sếp Châu, hai mươi lão già chúng tôi đều thuộc dạng đi cửa sau, liệu các nhân viên trẻ trong công ty chúng ta có phản đối không?”
Châu Dị cười một cách trịnh trọng:
"Không đâu, các vị đều là những người thuộc hàng nguyên lão của tổng tập đoàn, nếu có ai dám có ý kiến, tôi sẽ bảo anh ta thu dọn đồ đạc, lập tức rời đi!"
Châu Dị nói một cách vừa thô lỗ vừa côn đồ.
Nhưng những lão già này lại chịu như vậy, nên lén lút nhìn nhau, vô cùng hài lòng.
Châu Dị an ủi hai mươi lão hồ ly, rồi đích thân tiễn bọn họ ra ngoài.
Khi anh quay lại, trợ lý Trần theo ngay sau lưng.
"Sếp Châu, anh thật sự định cho hai mươi lão già này chức vụ sao?"
Châu Dị tựa người vào bàn làm việc, móc ra một điếu thuốc từ trong túi quần rồi đưa lên trước miệng, cúi đầu châm lửa, nói đùa:
“Lão già?”
Trợ lý Trần ho gượng rồi nói:
"Thành viên… hội động quản trị lão thành.”
Châu Dị cười gằn nói:
"Trần Triết, cậu giấu cái đuôi cáo của cậu lại cho tôi, tôi còn phải giữ họ lại còn có việc, đừng làm hỏng chuyện của tôi.”
Trợ lý Trần: “Vâng, sếp.”
Trợ lý Trần nói xong, Châu Dị chậm rãi rít một hơi thuốc:
"Trần Triết, lát nữa cậu đi đánh tiếng với các trưởng bộ phận, bảo họ nghĩ cách hạn chế quyền hạn của hai mươi lão già này cho tôi."
Trợ lý Trần hiểu ngay:
"Có chức nhưng không có quyền.”
Châu Dị lạnh lùng nói:
"Thực quyền? Hừ… ông cụ bồi dưỡng họ ba mươi năm, ông già còn chưa xuống lỗ mà họ đã dám làm phản, loại người này…”
Gương mặt Châu Dị sạm lại, trong phòng nghỉ chợt vang lên tiếng rầm.
Điếu thuốc Châu Dị cắn giữa đôi môi mỏng run rẩy, tro bay tứ tung.
Trợ lý Trần cũng nghe thấy tiếng động, vô thức chạy tới phòng nghỉ, nhưng Châu Dị đã ngăn lại với ánh mắt lạnh lùng.
Trợ lý Trần:
“Sếp Châu?”
Châu Dị trầm giọng nói:
“Cậu đi ra ngoài trước đi.”
Trợ lý Trần nhận ra người trong phòng nghỉ chắc chắn là Khương Nghênh, gật đầu rồi rời đi.
Trong phòng nghỉ, Khương Nghênh vô tình làm đổ bình hoa của Châu Dị.
Tiếng bình vang lên cũng khiến cô giật mình.
Khương Nghênh nhìn chiếc bình vỡ, khom người xuống định dọn dẹp, cánh cửa sau lưng được đẩy vào từ bên ngoài, Châu Dị bước nhanh về phía trước, đưa tay ra trước cô một bước:
“Em để yên đi.”
Nghe vậy, Khương Nghênh quay đầu lại nhìn Châu Dị.
Tàn thuốc giữa môi Châu Dị đã bị anh cắn nát, anh không dám nhìn Khương Nghênh, hạ giọng hỏi:
"Em nghe hết rồi à?"
Khương Nghênh:
"Gì cơ?"
Ánh mắt Châu Dị tối lại:
“Nghe thấy lòng dạ anh xấu xa đến nào, tâm tư anh đen tối thế nào.”