Về lý mà nói, Chúc Kha và Thiệu Hạ không nổi tiếng lắm, nên hẳn sẽ không có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.
Tuy nhiên, Chúc Kha và quản lý của mình lại đi tìm đường chết, họ muốn lợi dụng tình huống này để thu hút làn sóng chú ý về mình, nên họ không chỉ bỏ tiền ra để thuê seeder mà còn tìm một số tài khoản ảo để giúp quảng bá.
Khương Nghênh đang ăn tối thì lại nhận được cuộc gọi từ Thiệu Hạ.
Châu Dị lại bận tiếp khách, vắng nhà nên chỉ có cô và chị Trương.
Thấy cuộc gọi đến từ Thiệu Hạ, Khương Nghênh đưa tay với lấy điện thoại, ấn trả lời:
"A lô, Thiệu Hạ."
Khương Nghênh nói xong, Thiệu Hạ ở đầu bên kia điện thoại thận trọng nói:
"Trưởng phòng Khương, giờ chị rảnh không?"
Khương Nghênh trả lời nhỏ:
"Tôi rảnh. Có chuyện gì vậy?"
Khương Nghênh vừa nói, vừa đưa tay lấy khăn giấy lau khóe miệng rồi đứng lên, khẽ gật đầu với chị Trương rồi bước lên lầu.
Chị Trương hiểu ý, sau khi Khương Nghênh rời đi, chị bước tới dọn bàn.
Khương Nghênh mang dép lê đi lên lầu, mới đi được vài bước đã nghe thấy Thiệu Hạ nói:
"Trưởng phòng Khương, tôi có thể hẹn chị... uống rượu không?"
Đúng vậy, lúc đó cô còn ngoan ngoãn hơn cả Thiếu Hạ bây giờ.
Khi còn bé, cô nhiều lần bị đẩy qua đẩy lại, cô lo sợ bị bỏ rơi và từ chối, đó là nỗi sợ đã ăn sâu trong xương tủy cô.
Về sau thì thay vì nói là Khương Nghênh thoát xác trưởng thành, có lẽ nên nói là cô đã chôn vùi những nỗi sợ đó vào sâu trong trái tim ngục tù của mình.
Khương Nghênh mượn rượu hồi tưởng lại quá khứ.
Cô nghĩ đến cảnh bị Tô Vân đánh, rồi nghĩ đến cảnh bị đưa vào trại trẻ mồ côi, thêm một chút nữa chính là cảnh tượng ban đầu được đưa đến nhà họ Châu.
Cảnh cuối cùng là mùa hè năm đó, Châu Dị được đưa đến nhà họ Châu, cô nhìn anh xuyên qua đám đông.
Mặc dù nhếch nhác nhưng trông anh vẫn lịch lãm và trang nghiêm.
Có lẽ là do say rượu, nên cảnh tượng ấy chợt hiện rõ trong tâm trí Khương Nghênh.
Cô chợt nhớ lại ấn tượng đầu tiên của mình với Châu Dị: Làm sao có thể có một thiếu niên đẹp trai đến như vậy!
Thiệu Hạ say nên lầm bầm muốn trở thành một người như Khương Nghênh.
Khương Nghênh đỡ cô đến giường người nuôi bệnh, thu dọn rác trên bậu cửa sổ, xách túi rác rời khỏi phòng bệnh rồi tiện tay đóng cửa.
Sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, Khương Nghênh lấy điện thoại gọi đi.
Khi cuộc gọi được kết nối, Khương Nghênh nói với giọng tỉnh táo: