Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 283: Tiểu nhân



Hai người hung hãn xông đến.

Sự bất mãn hiện rõ trên gương mặt Chúc Kha.

Quản lý của anh ta khá căng thẳng, nhưng với bầu không khí này thì anh ta có căng thẳng hay không thực sự không tạo ra nhiều khác biệt.

Khương Nghênh im lặng nhìn hai người, nhưng Kiều Nam là người đầu tiên không thể nhẫn nhịn.

"Quản lý Hứa, gần đây hai người có bị viêm dây chằng không?"

“Anh không thể đưa tay gõ cửa được sao?”

Chúc Kha: "..."

Quản lý: "..."

Kiều Nam nói xong quay đầu nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh thôi nhìn họ và tiếp tục chủ đề như không có chuyện gì xảy ra.

“Chúng ta thay phiên nhau trực ngày Tết. Không cần nhiều người, một ngày chỉ hai người là được, ngày nghỉ kéo dài đến sau ngày rằm tháng Giêng âm lịch.”

"Nếu có trường hợp khẩn cấp đặc biệt nào, hãy gọi điện thoại liên lạc bất kỳ lúc nào.”

"Còn về những nghệ sĩ mới ký hợp đồng, hãy nói với quản lý của họ cẩn thận và đừng gây rắc rối trước năm mới."

Kiều Nam gật đầu:

“Dạ, em sẽ thu xếp ngay.”

Khương Nghênh bình thản nói:

"Ừ, nhân tiện, đưa cả hai ra ngoài và giao cho bên xử lý khủng hoảng truyền thông phụ trách.”

Kiều Nam:

“Dạ chị Khương.”

Kiều Nam nói xong, bước đến trước mặt Chúc Kha và nói:

"Đi thôi? Anh chàng đẹp trai Chúc!"

Chúc Kha đứng yên, tức giận nhìn Khương Nghênh:

"Trưởng phòng Khương, cô làm phải không?"

Đối mặt với câu hỏi của Chúc Kha, Khương Nghênh lật tài liệu mà không hề ngước mắt lên.

Nhìn thấy thái độ thờ ơ của Khương Nghênh, Chúc Kha càng tức giận hơn, đẩy Kiều Nam ra, bước đến bàn của Khương Nghênh và đập mạnh hai tay lên bàn Khương Nghênh.

"Trưởng phòng Khương, nếu cô có gan làm thì tại sao lại không có gan thừa nhận?"

Khương Nghênh lạnh lùng nói:

"Ra ngoài."

Vẻ mặt Chúc Kha nhăn nhúm:

“Trưởng phòng Khương, tôi biết cô muốn nâng đỡ Thiệu Hạ, nhưng cô không thể mang tôi làm bàn đạp chỉ vì muốn nâng cô ấy. Tương lai của cô ấy là tương lai, tương lai của tôi không phải là tương lai?”

Khương Nghênh đã chứng kiến rất nhiều người cắn ngược.

Nhưng cắn ngược mà còn có thể thốt ra những lời lẽ vô liêm sĩ như vậy, huyên hoang như vậy thì Chúc Kha là người đầu tiên.

Dù sao, người khác dù không biết xấu hổ, họ cũng sẽ không có gan lớn tiếng trước mặt Khương Nghênh.

Chúc Kha nói xong, Khương Nghênh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng, cô nói:

“Tôi muốn nâng cho ai, tự nhiên tôi sẽ có cách cung cấp tài nguyên cho người đó, còn tôi chẳng bao giờ làm những chuyện tiểu nhân như đạp lên người khác để nâng.”

Nói xong, Khương Nghênh dừng lại một chút, hiếm khi nói nhiều:

“Cho dù tôi thật sự đê tiện đạp lên người khác thì với cái vị thế của cậu cũng không xứng đâu.”

Thế nào gọi là tính sát thương không cao nhưng lại vô cùng sỉ nhục thì hôm nay Chúc Kha đã nhận ra.

Sau khi Khương Nghênh nói xong, Chúc Kha nhục quá hóa giận, tố chất nghệ sĩ thường ngày chẳng còn nữa.

Thấy anh sắp gây chuyện, quản lý vội vàng từ phía sau bước đến nắm lấy cánh tay anh kéo lại, đứng trước mặt Chúc Kha, cười nhìn Khương Nghênh:

“Trưởng phòng Khương, hiện cậu ấy đang tức giận. Cô đừng chấp nhặt cậu ấy.”

Khương Nghênh dựa lưng vào ghế:

"Tiểu Hứa, sắp xếp cho nhân viên xử lý khủng hoảng truyền thông tiếp nhận Chúc Kha là tôi đã công bằng nhất có thể rồi.”

Dù sao anh cũng là nghệ sĩ dưới trướng Châu Thị Media, Khương Nghênh không thể nào không chừa đường cho anh ta.

Cô vẫn chừng mực với chuyện tự vả mặt vào công ty thế này.

Quản lý nghe vậy, lập tức hiểu ra ý tứ trong lời Khương Nghênh, hít sâu hai hơi, mỉm cười tiếp tục xin lỗi:

"Trưởng phòng Khương, chuyện Chúc Kha còn có thể cứu vãn được không?”

Khương Nghênh:

"Hãy xem kết quả xử lý khủng hoảng truyền thông."

Quản lý:

"Trưởng phòng Khương, Chúc Kha được như bây giờ cũng không phải dễ dàng gì, chỉ là cậu ấy nhất thời nóng vội nên mới gây ra chuyện như vậy. Cô xem…”

Quản lý còn chưa kịp nói xong, Khương Nghênh đã không kiên nhẫn nhếch môi lên, cắt lời:

"Anh nên dành những lời này cho người phụ trách xử lý khủng hoảng truyền thông."

Quản lý: "..."

Bầu không khí đông đặc lại trong chốc lát, quản lý của Chúc Kha thấy Khương Nghênh không có ý nhượng bộ, bèn gật đầu với cô, nói vài câu khách sáo rồi kéo Chúc Kha ra ngoài cửa.

Chúc Kha:

“Chuyện này kết thúc như vậy sao?”

Quản lý:

"Đừng nói nữa!"

Khi hai người rời đi, văn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Khương Nghênh đưa tay xoa bóp lông mày, sau đó với lấy chiếc cốc trên bàn uống nước.

Cô thực sự khá khó chịu với những nghệ sĩ này, những người luôn nói về việc họ gặp khó khăn như thế nào để đạt được thành công.

Ba trăm sáu mươi hàng, có hàng nào dễ hơn đâu?

Tất cả chúng ta đều là người phàm và mỗi người đều đang tiến về phía trước với gánh nặng và nhiệm vụ của mình.

Bạn nghĩ những vị CEO từ trên cao dòm xuống kia không mệt mỏi sao?

Có lẽ họ cũng rất mệt mỏi đến nỗi còn chẳng bằng con chó ở một nơi nào đó mà bạn không nhìn thấy.

Do vậy, cuộc sống ai cũng khó khăn cả. Tại sao bạn lại bắt người khác phải hiểu cho sự khó khăn của bạn?

Sau khi Chúc Kha bị quản lý của mình kéo ra khỏi văn phòng của Khương Nghênh, anh đã tìm một chuyên viên xử lý khủng hoảng khá thân giúp xử lý việc này.

Đối phương liếc nhìn Chúc Kha, nói thẳng vào vấn đề:

“Trưởng phòng Khương còn để cậu làm việc với phòng xử lý khủng hoảng tức là cô ấy không muốn đẩy cậu vào chỗ chết.”

Chúc Kha:

“Vậy tôi còn có thể ở lại Châu Thị Media không?”

Đối phương mỉm cười không trả lời.

Có thể rút lui hoàn toàn là đã quá tốt rồi, vẫn còn muốn ở lại tiếp tục phát triển cho nổi tiếng nữa sao?

Vấn đề này không khó giải quyết.

Kết quả rõ ràng như vậy rồi, giống như một luật sư tham gia một vụ kiện mà anh ta biết chắc chắn sẽ thua, chỉ là đi các bước thủ tục mà thôi.

Khoảng bốn giờ chiều, làn sóng dư luận dịu lại, chỉ thi thoảng có vài người hóng chuyện nói rằng đây là chuyện bình thường trong showbiz.

Tuy làn sóng dư luận đã được dập tắt, nhưng Chúc Kha vẫn chưa được tẩy trắng.

Chúc Kha tức giận đến mức đập phá căn nhà thuê của mình, quản lý của anh ta đã gọi điện và liên lạc lại với nhân viên xử lý khủng hoảng.

Nhân viên này chẳng mấy lời tốt đẹp, nói thẳng qua điện thoại:

"Anh Hứa, không phải gần đây có một đợt thực tập sinh mới sao? Anh cứ chọn một người khiến anh vừa mắt đi. Chúc Kha này xem như phế rồi.”

Giờ đây, bên trên đã ra văn bản quy định hành vi đạo đức của các nghệ sĩ, cư dân mạng cũng kiên quyết phản đối sự trở lại của những nghệ sĩ có hành vi đạo đức xấu.

Tuy Chúc Kha không nổi tiếng đến mức được mọi người chú ý, nhưng mạng luôn có lưu giữ thông tin, sau này anh ta khó có thể nổi tiếng trở lại!

Cúp điện thoại, quản lý cau mày không nhìn Chúc Kha, móc ra hộp thuốc lá từ túi quần, rồi đưa cho anh một điếu:

"Cậu hãy nghĩ đến việc đổi nghề đi!"

Chúc Kha nghe vậy thì sửng sốt:

"Cái gì?"

Quản lý:

"Dù cậu có tiếp tục ở trong giới này cũng vô ích thôi.”

Chúc Kha:

"Không phải anh bảo tôi lợi dụng sự nổi tiếng của Thiệu Hạ sao? Không phải anh nói chuyện này trong giới giải trí là chuyện thường tình sao?"

Quản lý:

"Chính cậu đã thề với tôi là cậu và Thiệu Hạ đang yêu nhau, còn nói rằng Thiệu Hạ không thể sống nổi nếu rời xa cậu…”

Quản lý nói một lúc rồi im lặng, lười nói tiếp.

Chúc Kha đưa tay giật lấy điếu thuốc từ tay quản lý, châm lửa đốt thuốc, nói với giọng hằn học:

"Chắc chắn là con khốn Khương Nghênh giở trò rồi.”

Khi Khương Nghênh tan sở, trợ lý Trần đã giúp cô đỗ xe ở bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Khương Nghênh lái xe về nhà và trên đường nhận được cuộc gọi từ Cát Châu.

Khương Nghênh nhấn nút trả lời, Cát Châu ở đầu bên kia điện thoại cười vui vẻ nói:

"Nghênh, Châu Diên bị cấm túc, còn Lục Mạn sắp phát điên rồi..."