Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 287: Cuộc đời là vở kịch, phải dựa vào diễn xuất



Thái độ của Châu Dị rất giống cha mẹ bảo vệ con mình.

Vô cùng kiêu ngạo.

Tôi cứ đánh bạn đó, bạn thua là do bạn kém.

Bùi Nghiêu cười lớn khi nghe Châu Dị nói:

"Nếu như Chúc Kha đánh Nghênh Nghênh thì sao? Ông còn có thể nói như vậy không?"

Châu Dị buồn bã nói:

“Vậy tôi sẽ cho nhà cậu ta đổi phong thủy, nhường cho cậu ta miếng đất cất mộ mà ông đã chọn.”

Bùi Nghiêu: "..."

Khi Châu Dị quay lại hiện trường vụ va chạm xe, đội cảnh sát giao thông đã xử lý xong sự việc.

Nhìn thấy Khương Nghênh, Châu Dị xuống xe sải bước đi về phía trước. Đầu tiên là anh nhìn cô từ trên xuống dưới để chắc chắn cô không bị thương, sau đó đưa tay ôm cô vào lòng, thì thầm vào tai Khương Nghênh:

“Sau này cho Tiểu Cửu đi theo em."

Khương Nghênh nói:

"Không cần đâu."

Châu Dị thấp giọng nói:

"Em yên tâm, anh sẽ không hỏi cậu ta hành tung của em."

Khương Nghênh hơi ngẩng đầu lên.

Châu Dị cụp mắt nhìn cô:

“Anh hứa, em muốn giấu anh chuyện gì anh sẽ đều không hỏi.”

Khương Nghênh hít sâu:

"Em không cần người của anh bảo vệ."

Đôi mắt hoa đào của Châu Dị hiện lên ý cười:

“Em có người của mình có thể bảo vệ em à?”

Khương Nghênh không trả lời mà chuyển chủ đề:

"Người tông vào xe của em là Chúc Kha. Nhưng Tiểu Cửu cứ cố chấp, cứ nhăm nhe vào Cát Châu."

Sau khi Khương Nghênh nói xong, Châu Dị muộn màng phát hiện ra sự tồn tại của Cát Châu.

Cát Châu đứng tựa vào cửa xe, ngậm kẹo cao su trong miệng, thỉnh thoảng thổi bong bóng để giải trí.

Tiểu Cửu đứng ở bên cạnh anh, nhìn anh với  ánh mắt lạnh lùng.

Dường như bất cứ khi nào Cát Châu dám di chuyển, Tiểu Cửu  sẽ giết anh.

Cát Châu:

"Anh Cửu, anh canh tôi thì cứ canh tôi, nhưng chớp mắt có được không? Đáng sợ quá.”

Tiểu Cửu vẫn im lặng.

Cát Châu thở dài, rồi thổi ra bong bóng màu hồng, nhưng lại xẹp xuống:

"Anh Cửu, anh không còn trẻ nữa, lát nữa bảo cậu hai giới thiệu cho anh một cô bạn gái đi."

Tiểu Cửu vẫn im lặng.

Cát Châu:

“Chứ không anh cứ suốt ngày nhìn chằm chằm vào một người đàn ông như tôi thì còn ra thể thống gì nữa?”

Tiểu Cửu:

“Cậu bớt lời lại đi, tôi sắp không nhịn nổi nữa rồi.”

Cát Châu nghe vậy nhướng mày:

“Không nhịn nổi cái gì chứ?”

Tiểu Cửu nghiêm túc nói:

"Tôi sẽ giết cậu."

Cát Châu: "..."

Cát Châu vừa ngậm miệng, nhìn thấy Châu Dị bèn bước đến trước, vẫn với loạt hành động như trước đó, rút thuốc lá đưa, sau đó đưa kẹo cao su.

Châu Dị cười nửa miệng nhìn anh, nhưng cũng không nhận thuốc:

"Tiểu Cát."

Cát Châu lần lượt bỏ hai thứ vào túi, cười nói:

“Cậu hai, dù cậu tin hay không thì tôi đúng là chỉ vô tình đi ngang, tôi nhìn thấy bóng dáng mợ hai nên mới xuống xe xem thử, nhân tiện giúp đỡ thôi.”

Cát Châu nói xong, nhìn Khương Nghênh:

“Nếu không tin, cậu có thể hỏi mợ hai.”

Khương Nghênh: "Ừ."

Cát Châu: Hả? Chỉ “ừ” thôi à? Chị Nghênh, chị có thể nói thêm vài lời được không?

Châu Dị đã biết được kẻ chủ mưu gây tai nạn từ Bùi Nghiêu là Chúc Kha. Đương nhiên anh không có lý do gì không tin Cát Châu:

"Nghe nói gần đây anh cả bị cấm túc?"

Cát Châu lộ ra nụ cười:

“Thông tin của cậu hai nhanh nhạy ghê.”

Châu Dị cười lạnh nói:

"Anh cả tôi bị cấm túc, cậu còn tâm tư chạy lung tung sao?"

Cát Châu:

"Cậu hai, cậu hiểu lầm tôi rồi, hôm nay tôi ra ngoài chỉ là để thực hiện lời hứa với cậu hai ngày trước!"

Châu Dị không khỏi mỉm cười: "Ồ?"

Cát Châu nói:

“Tôi nhờ người làm một tấm bài vị cầu cho cậu hai trường sinh. Sở dĩ lần này tôi ra ngoài là để mời hắn về nhà bày biện.”

Cát Châu nói xong, mỉm cười với Châu Dị:

“Tôi định đặt bài trường thọ của cậu hai cùng với bài vị của tổ tiên nhà họ Cát chúng tôi.”

Châu Dị cười lạnh:

"Cái gì? Ông cụ Cát nhà cậu sắp thành cái xác rồi à?”

Cát Châu: "..."

Châu Dị:

“Có cần cậu hai giúp cậu quản lý nhà cửa không?”

Cát Châu: "..."

Ai cũng biết Châu Dị độc mồm độc miệng.

Mặc dù Cát Châu bình thường rất hay nói nhưng bị bắt bẻ vào lúc này, anh lại không nói nên lời.

Cũng may hôm nay Châu Dị không muốn làm anh khó xử, đưa mắt ra hiệu với Tiểu Cửu:

"Tiểu Cửu, cậu đi theo Tiểu Cát, đích thân hộ tống Tiểu Cát mang bài vị trường thọ của tôi về nhà."

Tiểu Cửu:

"Vâng, sếp Châu."

Cát Châu: Mẹ kiếp!

Châu Dị nói xong, vòng tay ôm lấy Khương Nghênh eo, lên xe.

Lòng Cát Châu thầm rủa xả nhưng vẫn cố nở nụ cười nịnh nọt.

Nhìn Châu Dị cùng Khương Nghênh rời đi, Tiểu Cửu nhìn sang Cát Châu rồi nói:

"Đi thôi."

Cát Châu ho khan vài tiếng rồi nói:

"Anh Cửu, tôi có thể tự mình đi, những thứ như bài vị trường thọ thì phải là thành tâm, tôi...”

Cát Châu còn chưa nói xong, Tiểu Cửu đã túm cổ áo anh, đưa anh lên xe:

"Cậu hai bảo tôi đi theo cậu."

Sau khi Cát Châu được kéo lên xe, anh quay đầu nhổ kẹo cao su ra ngoài cửa sổ.

Sau khi Tiểu Cửu lên xe, anh quay đầu nhìn Tiểu Cửu nói:

"Anh Cửu, nếu anh nhất quyết muốn đi theo tôi, vậy thì tôi sẽ không giấu giếm anh đâu. Thực ra bây giờ tôi cần phải hẹn hò xem mắt.”

Tiểu Cửu:

"Không sao, tôi rảnh."

Cát Châu: "..."

Trên một chiếc xe khác, Khương Nghênh được Châu ôm vào lòng cho cô ngồi lên đùi anh.

Hai người nhìn nhau, Châu Dị đặt đôi bàn tay to lớn lên eo Khương Nghênh, anh không giấu được vẻ phong lưu trên đôi mắt, giọng nói trầm ấm quyến rũ:

“Em muốn dọa cho anh chết luôn à?”

Khương Nghênh đặt hai tay lên vai Châu Dị, gõ nhẹ đầu ngón tay, ghé sát vào tai anh:

“Để Trần Triết bắt taxi về nhé?”

Châu Dị khẽ nhướng mày: "Hả?"