Sau khi đọc tin nhắn của Cát Châu, Khương Nghênh cất điện thoại vào túi, cô vô thức ngẩng đầu nhìn Châu Dị, phát hiện ánh mắt anh đang ở nơi khác, thậm chí còn không thèm liếc nhìn điện thoại của cô.
Khương Nghênh hơi nhếch khóe môi, nói:
"Một người bạn."
Châu Dị thôi nhìn, môi mỏng mỉm cười:
"Khác giới?"
Khương Nghênh không hề nói dối:
"Ừ."
Khương Nghênh nói xong sợ Châu Dị hiểu lầm nên dừng một chút, bổ sung thêm:
"Anh… Đừng suy nghĩ nhiều."
Nụ cười của Châu Dị càng sâu hơn:
“Anh bình thường mà.”
Sau khi dứt lời, giọng lại đầy giễu cợt:
"Vợ, em mới là người đang hoảng đấy."
Khương Nghênh: "..."
So với sự bình thản của Châu Dị, Châu Diên lại không được như vậy.
Trước đây anh cũng nghi ngờ Mạnh Nhuế là người của Châu Hoài An, nhưng Mạnh Nhuế chưa bao giờ trực tiếp trả lời câu hỏi này.
Dù sau đó anh có hỏi thêm vài lần nữa thì mắt cô cũng sẽ chớp chớp và cô sẽ do dự.
Châu Diên nghiến chặt quai hàm, sắc mặt tối sầm.
Người đầu tiên chú ý tới vẻ khác thường của Châu Diên chính là Lục Mạn, bà nghiêng người, hạ giọng hỏi:
"Sao vậy?"
Châu Diên cũng không giấu diếm gì, trực tiếp đưa điện thoại.
Lục Mạn cầm lấy điện thoại, liếc nhìn, nghiến răng nghiến lợi nói bằng giọng chỉ có hai người mới nghe được:
“Không ngờ lão già lại cài người vào bên cạnh con.”
Châu Diên vẻ mặt bình thường:
“Thì ra người mà bố đề phòng bấy lâu nay chưa bao giờ là Dị.”
Lục Mạn bị sốc khá nặng trước sự việc này, hít thở vài hơi mới lấy lại được tâm trạng ban đầu.
"Mẹ đã nói với con từ lâu rồi, không thể dựa vào ai được hết ở cái Châu Gia này, do con quá tình cảm mà thôi.”
Châu Diên nói:
"Mẹ, bình tĩnh, đừng để Dị xem trò cười."
Lục Mạn cười mỉa mai:
“Con nghĩ vở kịch hôm nay nó không tham gia sao?”
Châu Diên im lặng.
Bất kể Châu Dị và Khương Nghênh, hay Lục Mạn và Châu Diên, cũng không có ai đi vào an ủi Châu Hoài An.
Sau khi xem náo nhiệt, hai bên đều đạo đức giả tìm lý do đàng hoàng rồi lần lượt rời đi.
Sau khi ra khỏi trụ sở của Châu Thị, Lục Mạn và Châu Diên rời đi trước, còn Châu Dị và Khương Nghênh thì chậm rãi xuống bậc thang.
Châu Dị thấp giọng cười nói:
"Rất có thể Lục Mạn cùng Châu Diên cho rằng chuyện hôm nay là anh dàn dựng."
Khương Nghênh nói:
"Yên tâm, cho dù bọn họ có nghi ngờ, bọn họ cũng sẽ không nhắm vào anh."
Châu Dị tò mò:
"Hả?"
Khương Nghênh trầm giọng nói:
"Anh không cảm thấy lấy một chọi hai là ngu ngốc sao?"
Châu Dị nheo nheo mắt.
Khương Nghênh mím môi nói:
"Đợi họ đánh nhau sứt đầu mẻ trán rồi anh ra mặt."
Châu Dị trêu chọc:
"Vợ, vừa rồi em mắng anh ngốc à?"
Khương Nghênh bước xuống bậc thang:
“Mỗi người chúng ta đều có quy tắc sinh tồn của riêng mình, anh có quan hệ cứng cựa, nên anh có năng lực đối đầu với họ. Nhưng em thì khác, quan hệ của em không đủ để hỗ trợ em trong cuộc xung đột trực diện với họ, vì vậy em chỉ có thể kiên nhẫn vạch ra kế hoạch từng bước một, rồi từ từ quăng lưới."
Châu Dị dù có ngốc đến đâu, lúc này cũng có thể nhận ra ẩn ý trong lời nói của Khương Nghênh.
Cô có quan hệ trong Châu Gia.
Châu Dị:
"Anh rất tò mò là quan hệ của em gồm những ai?”
Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị:
“Em vẫn chưa thể nói với anh.”
Châu Dị cười nhẹ, nói:
"Không sao cả, chỉ cần bọn họ không phản bội em là được."
Khương Nghênh trả lời đầy kiên quyết:
"Không đâu."
Khi hai người đang nói chuyện, trợ lý Trần đã dừng xe trước mặt họ.