Nhìn dòng chữ được vẽ bằng pháo hoa trên bầu trời đêm, Khương Nghênh cảm thấy ngực mình như bị lấp đầy bởi thứ gì đó.
Ngay giây tiếp theo, chiếc điện thoại cô vừa tắt rung lên mấy lần.
Khương Nghênh nhấc điện thoại, màn hình hiện lên một tin nhắn của Khúc Tích: Tiểu Nghênh Tử, cảm động không? Đi ra ngoài đi!
Tim Khương Nghênh bỗng nhiên thắt lại, ánh mắt trở nên nóng bừng.
Khi Khương Nghênh mặc áo khoác bước ra khỏi ngôi nhà Châu Gia, Châu Dị đã đứng ở ngoài cửa.
Cách Châu Dị không xa, Bùi Nghiêu và Khúc Tích đứng cứng đờ như hai kẻ ngốc.
Xa hơn, bên cạnh pháo hoa đang bùng lên là Tần Trữ và một cô gái xa lạ.
Khương Nghênh nhìn những người này, mím môi và nhìn lại Châu Dị.
Châu Dị nở nụ cười trên đôi môi mỏng, hạ giọng nói:
"Vợ, chúc mừng năm mới."
Khương Nghênh cố gắng điều chỉnh cảm xúc hỗn loạn trong lòng, khóe môi cong lên:
"Năm mới vui vẻ."
Khương Nghênh nói xong, Châu Dị tiến lên một bước, bao bọc lấy tay cô bằng bàn tay to lớn ấm áp của mình.
Khương Nghênh:
"Thế này có được gọi là niềm vui bất ngờ đầu năm không?”
Nụ cười của Châu Dị càng sâu hơn:
“Nếu em cho là như vậy thì đúng là như vậy.”
Hơn nửa giờ sau, mọi người đến Vạn Hào.
Trong phòng riêng, Khúc Tích lấy thực đơn, chọn những món đắt tiền.
Gọi món xong, cô đưa thực đơn cho Khương Nghênh:
“Nghênh Nghênh, bà muốn ăn gì?”
Khương Nghênh nâng cằm ra hiệu cho cô đưa thực đơn cho cô gái Tần Trữ đưa đến.
Khúc Tích hiểu ý, quay người đưa thực đơn cho đối phương, cười vô tư nói:
"Xem thử cô có thích món gì không."
Đối phương nhẹ nhàng trả lời:
"Không cần đâu, cảm ơn ạ."
Nghe được giọng điệu của đối phương, Khúc Tích sửng sốt một chút, sau đó chân thành nói:
“Cô dịu dàng ghê!"
Bên kia mỉm cười.
Khúc Tích: Tục ngữ có câu, so sánh mình với người khác thì chỉ có chết, so sánh hàng này với hàng kia thì chỉ có vứt đi!
Cô gái này không chỉ có vẻ ngoài dịu dàng mà giọng nói cũng rất ôn hòa, khi cô ngồi đó, đừng nói chi đến đàn ông, ngay cả cô, một phụ nữ, cô cũng cảm thấy tê dại nửa người.
Khúc Tích nói xong, Bùi Nghiêu ngồi bên cạnh bèn nói: