Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 333: Ngoan



Đối mặt với câu hỏi của Khương Nghênh, người ở đầu bên kia điện thoại cười khinh thường.

"Trưởng phòng Khương, tôi không hiểu cô  đang nói gì."

"Hôm nay là Tết Nguyên đán, tôi đến nơi hẻo lánh này để kiểm tra, không thể quay về được. Sao chứ? Cô cũng tăng ca à?"

Nghe thấy giọng nói có chút kiêu ngạo của Phó Thanh, Khương Nghênh lạnh lùng nói:

“Nếu cô đủ thông minh, những nghệ sĩ đến đó, tốt nhất là cô khuyên họ đừng làm gì cả. Dù có làm thì cũng chỉ nên làm những gì mình có thể làm."

Phó Thanh vẫn cứ mặc kệ:

"Họ muốn làm gì thì liên quan gì đến tôi?"

Khương Nghênh:

"Nếu xảy ra chuyện gì, không chỉ họ, mà cả cô cũng phải từ chức ra đi đó."

Khương Nghênh nói xong bèn cúp máy, không nói thêm gì với Phó Thanh nữa.

Cúp máy xong Khương Nghênh khẽ cau mày.

Khương Nghênh đang chìm trong suy nghĩ thì cửa phòng nghỉ bị đẩy ra từ bên ngoài.

Khương Nghênh ngước mắt lên, Châu Dị bê một ly nước ấm đi vào:

"Em dậy rồi à?"

Khương Nghênh: "Ừ."

Châu Dị đưa cốc nước cho Khương Nghênh, đưa tay vân vê dái tai cô:

"Em đang suy nghĩ chuyện gì?"

Khương Nghênh nhấp một ngụm nước ấm trong cốc, hỏi:

“Anh có biết về trận tuyết lở ở huyện Dung Hi không?”

Châu Dị ngồi xuống bên mép giường, nói thật:

“Trần Triết vừa mới báo cáo xong với anh.”

Khương Nghênh:

“Sáu nghệ sĩ đã đến đó.”

Châu Dị:

"Em có thể bỏ mặc những kẻ ngu ngốc ấy."

Khương Nghênh nhếch môi nói:

"Em không lo lắng họ gây rắc rối cho mình. Điều em lo lắng là hành động của họ sẽ bị những người có ác ý lợi dụng làm ảnh hưởng đến công ty."

Châu Dị thản nhiên cười:

"Không sao đâu."

Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị, đưa ly nước cho anh, nghiêm túc nói:

“Đây là trách nhiệm công việc của em.”

Châu Dị chợt mỉm cười:

“Nếu như tất cả ban lãnh đạo công ty đều tận tâm và có trách nhiệm như Trưởng phòng Khương thì tốt biết bao?”

Khương Nghênh và Châu Dị im lặng nhìn nhau, một lúc sau, cô nhìn khắp nơi cũng không tìm thấy quần áo của mình, cô với tay lấy áo sơ mi của Châu Dị ở đầu giường mặc vào, đưa chân bước ra khỏi giường.

Chân Khương Nghênh vừa chạm đất, chiếc chuông trên mắt cá chân của cô đã phát ra âm thanh giòn tan.

Khương Nghênh lập tức đỏ bừng mặt, hai chân co rúm lại theo bản năng.

Châu Dị thấy vậy cười nhỏ, ôm lấy vòng eo thon gọn của Khương Nghênh, ôm cô vào lòng:

"Vợ."

Khương Nghênh đỏ mặt, đổi chủ đề:

“Trong phòng tắm có đồ vệ sinh cá nhân mới không?”

Châu Dị nhìn thấu mà không nói gì, cười đáp:

"Có."

Khương Nghênh:

"Anh buông em ra đi, em đi tắm rửa trước."

Châu Dị bình thản ngắm nhìn cổ áo và viền áo sơ mi của anh, nghiêm túc nói:

“Khó trách có nhiều đàn ông thích ngắm phụ nữ mặc áo sơ mi của chính mình như vậy.”

Khương Nghênh: "..."

Châu Dị nhếch mép cười:

"Thật sự là rất gợi cảm."

Châu Dị nói xong bèn đặt Khương Nghênh lên giường, cởi chiếc chuông trên mắt cá chân cô rồi lại đeo vào tay mình.

Khương Nghênh nhìn anh buộc chặt chuông, không khỏi hỏi:

"Anh đeo nó làm gì?"

Châu Dị:

"Thấy vật nhớ đến người."

Khương Nghênh:

“Đã buộc chặt rồi, có thể tháo ra được nữa không?”

Ngón tay thon dài của Châu Dị vẫy chiếc chuông:

"Chủ yếu là vì sợ mất, dễ tháo. Lần trước anh thắt nút chết."

Nhắc tới lần trước, Khương Nghênh không khỏi nhớ tới đêm qua.

Những gì cô học được chẳng có tác dụng gì cả, nhưng Châu Dị đã học được một số thủ thuật mới từ đâu đó và áp dụng những gì anh học được cho cô, thu được kiến thức thực sự thông qua thực hành.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Khương Nghênh trở nên mất tự nhiên, cô đẩy Châu Dị ra xa và đi vào phòng tắm.

Một lúc sau, tiếng vòi sen phát ra từ phòng tắm.

Châu Dị ngồi ở bên giường cười khanh khách, trong mắt tràn đầy trìu mến.

Khương Nghênh ra khỏi phòng tắm sau nửa giờ.

Châu Dị chỉ vào túi mua hàng trên bàn đầu giường:

“Thay quần áo xong, chúng ta về nhà và buổi trưa cùng dì ăn cơm.”

Khương Nghênh bước tới và phát hiện trong túi mua sắm có quần áo mới toanh từ trong ra ngoài.

Khương Nghênh cầm túi mua sắm đi vào phòng tắm, vừa đi vừa hỏi:

“Không cần quay lại Châu Gia nữa sao?”

Châu Dị trầm giọng nói:

"Không cần."

Khương Nghênh:

"Vậy anh đợi em thay quần áo."

Vài phút sau, sau khi Khương Nghênh thay quần áo đi ra, đưa chiếc áo sơ mi cô đã thay cho Châu Dị.

Châu Dị nhận lấy, mặc vào, cài khuy áo sơ mi:

"Thời gian này em đừng đến Châu Gia nữa, dù họ có gọi cho em, em cũng tìm đại lý do nào đó từ chối đi.”

Khương Nghênh:

"Em biết rồi."

Châu Dị cố ý cởi hai cúc áo sơ mi, vuốt thẳng cổ áo, dáng vẻ ngang ngược phóng túng, trêu chọc:

“Vợ, sao giờ em ngoan thế nhỉ?”