Ở những ngành nghề khác, vào những dịp lễ lạc sẽ ở bên người thân.
Còn ngành giải trí là một thùng nhuộm lớn, mỗi mùa lễ hội đều phải nắm bắt những nét tiêu biểu.
Đây là lý do tại sao Khương Nghênh yêu cầu Kiều Nam thông báo cho tất cả những người quản lý để mắt đến nghệ sĩ của họ trước kỳ nghỉ lễ.
Kiều Nam nói xong, Khương Nghênh bình tĩnh nói:
"Em có biết nghệ sĩ nào gặp chuyện không? Chuyện gì đã xảy ra?"
Kiều Nam:
"Lý Tâm Nghị, nghe nói mặc dù có sự can ngăn của đội cứu hộ, nhưng cô ấy đã hành động một mình để giải cứu những con gia súc bị mắc kẹt."
Khương Nghênh: "..."
Khương Nghênh chưa bao giờ thích chửi thề, nhưng lúc này cô không khỏi muốn dùng từ chửi thề.
Theo báo cáo, thảm họa tuyết ở huyện Dung Khê là chưa từng có trong nhiều thập kỷ.
Đội cứu hộ vốn muốn cố sức cứu người đã là rất khó khăn, vậy mà lúc này cô ta lại ưu tiên cứu gia súc?
Có nên khen cô ta có tâm tốt lành không?
Hay chúng ta nên nói rằng cô ta muốn nổi tiếng mà bất chấp mọi giá?
Kiều Nam nói xong thấy Khương Nghênh im lặng, dừng lại một chút, thận trọng hỏi:
"Chị Khương, bây giờ chúng ta..."
Khương Nghênh lạnh lùng nói:
“Không tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn chính diện nào. Chọn hai người có bề dày xử lý khủng hoảng rồi bảo họ vô tình tiết lộ với báo giới, những đơn vị có quan hệ tốt với họ, nói là mấy nghệ sĩ đó hoàn toàn chẳng báo trước việc làm của mình với công ty.”
Kiều Nam:
"Dạ."
Khương Nghênh giận dữ nói:
"Cấm nhân viên phòng quan hệ công chúng tiếp xức với quản lý của các nghệ sĩ đó. Đặc biệt là quản lý của Lý Tâm Nghị.”
Kiều Nam:
"Đã hiểu."
Cúp điện thoại, Khương Nghênh nhấc điện thoại lên, cầm trong tay.
Khi Châu Dị từ phòng tắm đi ra, Khương Nghênh vẫn đứng ở trước cửa sổ.
Châu Dị buộc một chiếc khăn tắm quanh eo, thân mật ôm lấy cô từ phía sau, cơ thể ướt đẫm:
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Khương Nghênh quay đầu lại nhìn Châu Dị, thành thật nói:
“Em lo năm nay Châu Thị Media sẽ gặp chuyện.”
Châu Dị tựa cằm lên vai Khương Nghênh:
“Xảy ra chuyện gì à?”
Khương Nghênh: "Ừ."
Khương Nghênh nói ngắn gọn với Châu Dị về Lý Tâm Nghị.
Châu Dị sắc mặt tối sầm:
“Đồ ngu.”
Khương Nghênh hạ giọng nói:
"Em sẽ cố gắng xử lý, anh nên có tâm lý chuẩn bị.”
Châu Dị dụi đôi môi mỏng vào cổ áo Khương Nghênh, trầm giọng nói:
“Trưởng phòng Khương, em nhất định phải bảo vệ anh.”
Khương Nghênh nhẹ nhàng mở đôi môi đỏ mọng:
"Em sẽ cố gắng hết sức."
Châu Dị cười cười:
"Ừ."
Tết năm nay, mặc dù hối hả và nhộn nhịp, nhưng vẫn rất đặc biệt đối với Khương Nghênh.
Có thể nói đây là cái Tết đầu tiên đúng nghĩa mà cô có sau cái chết của Khương Tân Viễn và Tô Vân.
Trong bữa trưa, Châu Dị mời chị Trương ngồi xuống ăn cùng.
Chị Trương ban đầu có chút xấu hổ, sau vài ly rượu, chị ôm Tô Dĩnh bắt đầu trò chuyện chuyện gia đình.
"Dì thông gia, tại sao dì không kết hôn?"
"Dì thích kiểu thế nào? Tôi sẽ giới thiệu cho dì một người."
“Tôi nói dì nghe, đàn ông thời nay chỉ thích những người phụ nữ dịu dàng như dì thôi.”
Chị Trương uống rượu và nói năng không rõ ràng.
Tô Dĩnh đỏ mặt trước câu hỏi của chị, dùng đũa gắp mấy món ăn cho chị, nhỏ giọng nói:
"Chị Trương, chị uống nhiều rồi, ăn một chút đi."
Chị Trương:
“Tôi không uống nhiều đâu, dì thông gia, tôi nói dì nghe, tửu lượng tôi cao lắm.”
Tô Dĩnh: "..."
Nghe thấy chị Trương và Tô Dĩnh nói chuyện, Châu Dị cùng Khương Nghênh nhìn nhau, không khỏi bật cười.
Phải nói rằng chị Trương rất đáng yêu.
Trên bàn ăn, Châu Dị và Khương Nghênh không nói chuyện nhiều.
Ăn xong, Khương Nghênh và Tô Dĩnh dọn dẹp bát đĩa, Châu Dị đứng trước cửa sổ cao ngất ngưởng hút thuốc.
Chị Trương uống nhiều quá nên ngủ quên trên ghế sô pha, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm điều gì đó, nghe như đang muốn dắt mối cho Tô Dĩnh.
Trong nhà bếp.
Tô Dĩnh hạ giọng hỏi Khương Nghênh:
"Nghênh Nghênh chị Trương uống như vậy, Dị sẽ không tức giận chứ?"
Khương Nghênh cười nhỏ:
"Không ạ."
Sự thấp thỏm trong lòng Tô Dĩnh biến mất:
“Vậy thì tốt rồi.”
Khương Nghênh:
"Dì, dì và chị Trương có vẻ rất thân thiết?”
Tô Dĩnh cười ngượng ngùng:
"Dì không biết nói chuyện, lại cũng khép kín, không có nhiều bạn bè, chỉ có chị Trương là không chê dì, luôn nói chuyện với dì."
Tô Dĩnh vốn là người nhút nhát, sự thiếu tự tin đã khắc sâu vào xương tủy.
Khương Nghênh nhanh chóng bỏ bát vào máy rửa bát:
“Dạ.”
Tô Dĩnh đứng sang một bên, mím môi nhìn Khương Nghênh, hồi lâu sau, bà móc ra hai phong bao lì xì màu đỏ từ trong túi đưa cho Khương Nghênh:
“Nghênh Nghênh, năm mới vui vẻ.”
Khương Nghênh đứng thẳng dậy và sững sờ khi nhìn chiếc phong bì màu đỏ do Tô Dĩnh đưa cho.
Tô Dĩnh xấu hổ nói:
"Không nhiều đâu, chỉ là cầu may mắn cho cháu và Dị thôi."
Khương Nghênh nhìn vẻ mặt thiếu tự nhiên của Tô Dĩnh, đưa tay nhận lấy phong bao màu đỏ:
"Cảm ơn dì."
Nhìn thấy Khương Nghênh nhận phong bì màu đỏ, Tô Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười bằng mắt:
"Cảm ơn gì chứ, người lớn tuổi nên lì xì cho người nhỏ tuổi, đây là việc nên làm. Chỉ cần dì còn sống thì dì sẽ lì xì cho cháu và Dị vào mỗi dịp Tết.”
Tô Dĩnh nói xong bắt đầu dọn dẹp nhà bếp.
Khương Nghênh nhìn bộ dáng bận rộn của Tô Dĩnh, khóe môi mím thành một đường thẳng, nhếch môi hồi lâu mới hỏi: