Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 352: Thăm dò



Khúc Tích nói xong, Bùi Nghiêu đứng đối diện với cô, nhìn cô với ánh mắt hứng thú, đôi mắt hẹp đầy rẫy những tính toán khôn ngoan, chẳng còn chút dấu vết ngu ngốc của thường ngày.

Thấy Bùi Nghiêu im lặng, Khúc Tích muốn khóc nhưng không thể nào rơi nước mắt:

"Anh Bùi."

Bùi Nghiêu hất cằm, không khách khí với nàng, cười lạnh nói:

"Quỳ, dập đầu phát ra tiếng đi.”

Khúc Tích: "..."

Bùi Nghiêu nói xong, tiến về phía trước hai bước, nhìn xuống cô với ánh mắt trịch thượng:

"Bầu không khí ở đây đang lên, tôi không bảo cô quỳ thì rõ là tôi nhỏ mọn quá.”

Khúc Tích: "..."

Bùi Nghiêu khom người xuống, đến gần Khúc Tích, nhẹ nhàng trêu chọc:

“Nữ sinh viên ngây thơ.”

Khúc Tích giật mình, nước bọt từ miệng tiết ra tràn vào cổ họng, suýt chút nữa khiến cô chết sặc.

Khi Châu Dị gọi tới, Khúc Tích liền ho không ngừng vì gió Tây Bắc thổi vào.

Bùi Nghiêu lấy điện thoại, lướt xem rồi nhấn nút trả lời:

“A lô, Châu Nhỏ.”

Châu Dị giọng bỡn cợt:

"Ông đang ở đâu?"

Bùi Nghiêu nói dối mà không thay đổi vẻ mặt:

"Ở nhà."

Châu Dị giọng nói nhiều ẩn ý:

“Ông ở nhà chơi với  dì?”

Bùi Nghiêu trả lời “ừ” theo bản năng.

Châu Dị trêu chọc:

“Gió bên bờ sông có lớn không?”

Bùi Nghiêu: "..."

Bùi Nghiêu dừng lại vài giây, rồi bật cười tức tối với Châu Dị:

"Ông đang muốn làm thuyết khách?"

Châu Dị mỉm cười qua trong điện thoại:

"Không phải, Nghênh Nghênh và tôi muốn mời ông ăn tối, nếu không không ngại thì đưa Khúc Tích đi cùng."

Bùi Nghiêu cười khúc khích:

"Nếu tôi không muốn thì sao?"

Châu Dị:

"Lòng dạ nhỏ mọn như vậy sẽ khiến bọn tôi hiểu lầm là ông vẫn chưa thể buông bỏ “Diệu Diệu” đó.”

Bùi Nghiêu:

"Phép khích tướng?"

Châu Dị trầm giọng cười nói:

"Hôm nay ông đầu óc sáng suốt rồi nhỉ?”

Châu Dị nói xong, Bùi Nghiêu mỉm cười, trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn Khúc Tích đang run rẩy đứng bên bờ sông, đồng ý:

“Đặt chỗ ở Vạn Hào đi.”

Nghe thấy Bùi Nghiêu thỏa hiệp, Châu Dị hạ giọng nói:

"Chừng mực thôi, đừng hù dọa người ta nữa."

Hơn một giờ sau, bốn người gặp nhau ở phòng riêng tại Vạn Hào.

Khúc Tích vừa nhìn thấy Khương Nghênh, vội vã đến gần cô, nắm lấy cánh tay cô, giấu đầu sau lưng Khương Nghênh, nhỏ giọng nói:

“Tết nhất mà xúi quẩy quá, cái gã này chơi gian để lừa tôi ra đây.”

Khương Nghênh không tiếp lời Khúc Tích, cô vỗ nhẹ mu bàn tay Khúc Tích an ủi cô.

Khúc Tích khụt khịt mũi, tiếp tục lẩm bẩm:

"Anh ta nói làm ăn có lãi, muốn nói chuyện, rồi lừa tôi ra lái xe đưa tôi đến thẳng bờ sông.”

Khương Nghênh tựa hồ như không nghe thấy gì, quay đầu nháy mắt với Châu Dị.

Châu Dị hiểu ý, sải bước tiến lên, từ trong túi móc ra hộp thuốc lá, châm điếu thuốc đưa cho Bùi Nghiêu:

"Ra ngoài hút thuốc?"

Bùi Nghiêu tùy tiện kéo ghế ngồi xuống, tựa người vào ghế, cố ý nói:

“Tôi không đi.”

Châu Dị đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, nghiêm túc nói:

“Tôi có chuyện muốn nói với ông."

Bùi Nghiêu liếc nhìn Châu Dị, cân nhắc tính xác thực trong lời nói của anh, cuối cùng đứng dậy, cầm lấy điếu thuốc của Châu Dị và bước ra ngoài.

Khi Châu Dị và Bùi Nghiêu rời đi, trong phòng chỉ còn lại Khương Nghênh và Khúc Tích.

Khúc Tích thở dài một hơi, buông tay Khương Nghênh ra, ngồi xuống chiếc ghế trước mặt:

“Nghênh Nghênh, hôm nay suýt nữa tôi không còn được gặp lại bà rồi.”

Khương Nghênh mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Khúc Tích:

"Ăn tết thế nào?”

Khúc Tích bĩu môi:

"Cơ bản có thể tóm tắt trong hai câu: mỡ trên người sẽ không bao giờ rời khỏi mình, còn tiền trong túi thì bạc tình bạc nghĩa.”

Khương Nghênh mỉm cười:

"Không tệ, vẫn còn có thể tổng kết về tết mà."

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Khúc Tích đột nhiên ngừng cười, vẻ mặt thê lương hỏi:

"Nghênh Nghênh, bà nghĩ Bùi Nghiêu liệu có giết tôi diệt khẩu không?”

Khương Nghênh mỉm cười, cố ý trêu chọc:

"Chắc là không?"

Trong hành lang.

Châu Dị và Bùi Nghiêu đứng đối diện nhau.

Châu Dị nhìn Bùi Nghiêu nửa cười, nói:

"Ông phát hiện vào chuyến đi công tác lần trước à?"

Bùi Nghiêu nhìn Châu Dị và nói:

"Nếu không phải anh em có hạn, giờ chắc chắn ông có một phần ba mẫu đất trong mộ công chúa.”

Châu Dị vừa ngậm điếu thuốc vừa cười, buôn dưa:

“Kể tôi nghe, Khúc Tích bị lộ như thế nào đi?”

Bùi Nghiêu:

“Ông thăm dò thay vợ ông?”

Châu Dị rút tàn thuốc khỏi khóe miệng:

"Ông đang lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử à? Vợ tôi là loại người hay buôn dưa sao?”

Bùi Nghiêu cười nhẹ:

"Vậy ông hỏi cái gì?"

Châu Dị liếc nhìn Bùi Nghiêu:

"Ông Bùi, không giống tác phong của ông chút nào. Nếu trước kia có người lừa ông thì chắc chắn ông đã trừng trị đối phương đến mẹ không nhận ra. Khi đi công tác, ông đã phát hiện ra Khúc Tích đang lừa ông, nhưng ông vẫn đưa cô ấy theo kiếm tiền?”

Bùi Nghiêu dập điếu thuốc ra, ném xuống chân:

“Thấy cô ấy đáng thương.”

Châu Dị:

"Ồ?"

Bùi Nghiêu im lặng, đột nhiên nghĩ đến buổi tối Khúc Tích say rượu khi đi công tác, anh dụi ngón tay dập điếu thuốc.