Khúc Tích nói xong, Bùi Nghiêu đứng đối diện với cô, nhìn cô với ánh mắt hứng thú, đôi mắt hẹp đầy rẫy những tính toán khôn ngoan, chẳng còn chút dấu vết ngu ngốc của thường ngày.
Thấy Bùi Nghiêu im lặng, Khúc Tích muốn khóc nhưng không thể nào rơi nước mắt:
"Anh Bùi."
Bùi Nghiêu hất cằm, không khách khí với nàng, cười lạnh nói:
"Quỳ, dập đầu phát ra tiếng đi.”
Khúc Tích: "..."
Bùi Nghiêu nói xong, tiến về phía trước hai bước, nhìn xuống cô với ánh mắt trịch thượng:
"Bầu không khí ở đây đang lên, tôi không bảo cô quỳ thì rõ là tôi nhỏ mọn quá.”
Khúc Tích: "..."
Bùi Nghiêu khom người xuống, đến gần Khúc Tích, nhẹ nhàng trêu chọc:
“Nữ sinh viên ngây thơ.”
Khúc Tích giật mình, nước bọt từ miệng tiết ra tràn vào cổ họng, suýt chút nữa khiến cô chết sặc.
Khi Châu Dị gọi tới, Khúc Tích liền ho không ngừng vì gió Tây Bắc thổi vào.
"Ông phát hiện vào chuyến đi công tác lần trước à?"
Bùi Nghiêu nhìn Châu Dị và nói:
"Nếu không phải anh em có hạn, giờ chắc chắn ông có một phần ba mẫu đất trong mộ công chúa.”
Châu Dị vừa ngậm điếu thuốc vừa cười, buôn dưa:
“Kể tôi nghe, Khúc Tích bị lộ như thế nào đi?”
Bùi Nghiêu:
“Ông thăm dò thay vợ ông?”
Châu Dị rút tàn thuốc khỏi khóe miệng:
"Ông đang lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử à? Vợ tôi là loại người hay buôn dưa sao?”
Bùi Nghiêu cười nhẹ:
"Vậy ông hỏi cái gì?"
Châu Dị liếc nhìn Bùi Nghiêu:
"Ông Bùi, không giống tác phong của ông chút nào. Nếu trước kia có người lừa ông thì chắc chắn ông đã trừng trị đối phương đến mẹ không nhận ra. Khi đi công tác, ông đã phát hiện ra Khúc Tích đang lừa ông, nhưng ông vẫn đưa cô ấy theo kiếm tiền?”
Bùi Nghiêu dập điếu thuốc ra, ném xuống chân:
“Thấy cô ấy đáng thương.”
Châu Dị:
"Ồ?"
Bùi Nghiêu im lặng, đột nhiên nghĩ đến buổi tối Khúc Tích say rượu khi đi công tác, anh dụi ngón tay dập điếu thuốc.