Dương Băng hoàn toàn mất kiểm soát nhưng Hải Tinh Media đã hành động khôn ngoan và trực tiếp đưa ra tuyên bố tránh xa sự việc.
Cứ như thể nghệ sĩ mà công ty họ quảng bá trước đây không phải là cô ấy.
Hai ngày sau, tòa án triệu tập và Dương Băng bị kết án ba năm tù.
Khi phán quyết của tòa được đưa ra, các tiêu đề trên weibo lập tức sôi sục.
[Ba năm? Không phải chứ, cô ta bức người khác phải chết, mà chỉ bị kết án ba năm?]
[Ha ha, khó trách có nhiều người phỉ báng người khác mà chẳng cần bằng chứng gì, hóa ra là chẳng phải trả giá gì.]
[Đột nhiên... không nói nên lời...]
Khi Khương Nghênh biết được kết quả xét xử của Dương Băng, cô đang đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn nhìn ra khung cảnh, trên tay cầm một tách trà hoa hồng, tình trạng của cô không thể nói là tốt hay xấu.
Châu Dị đứng ở bên cạnh cô, trầm giọng hỏi:
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Khương Nghênh thành thật trả lời:
"Em đang nghĩ đến Thiệu Hạ."
Châu Dị:
"Hả?"
Khương Nghênh nói:
"Lần đầu tiên em gặp cô ấy, cô ấy ngồi ở vị trí kín đáo nhất trong đám đông, hạn chế tối đa sự hiện diện của mình. Bây giờ nhìn lại, có lẽ cô ấy không thích giới giải trí."
Châu Dị vòng tay qua vai Khương Nghênh, bình thản chuyển chủ đề:
"Lát nữa Tần Trữ sẽ đến báo cho em biết một tin tức tốt."
Khương Nghênh: "Ừ."
Tần Trữ đến vào lúc đêm khuya.
Bên ngoài tuyết đang rơi, Tần Trữ mặc áo khoác len màu đen, vẻ mặt lạnh lùng khổ hạnh.
Tần Trữ vừa vào cửa liền cởi áo khoác đưa cho chị Trương, nói “Cảm ơn” rồi đi về phía phòng khách.
Châu Dị ngước mắt nhìn anh, trêu chọc:
“Tối nay ông không đi đón cô Sầm sao?”
Tần Trữ nhìn Châu Dị:
"Ông rảnh quá hết gì làm à?"
Châu Dị chợt mỉm cười:
"Chỉ là hỏi thăm thôi, ông đừng suy nghĩ lung tung.”
Tần Trữ ngồi xuống, liếc nhìn Khương Nghênh đang dựa vào ghế sô pha, biết tâm trạng Khương Nghênh kém vui, liếc nhìn Châu Dị, trầm giọng nói:
"Nghênh Nghênh, em biết chuyện bản án của Dương Băng rồi chứ?"
Khương Nghênh:
"Ba năm tù."
Tần Trữ:
“Pháp có pháp quy.”
Khương Nghênh cười nói:
"Tôi hiểu. Tôi rất biết ơn vì anh có thể dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để giúp đỡ vụ kiện này."
Tần Trữ rất thích tính tình của Khương Nghênh.
Lịch sự và có cảm giác xa cách, ngay cả khi ai đó có mối quan hệ tốt với cô, cô cũng sẽ không coi đó là điều hiển nhiên.
"Xem ra tối nay tôi không thể kiếm cơm ở nhà ông rồi."
Điện thoại của Tần Trữ cách âm rất tốt, Châu Dị hoàn toàn không nghe được người đầu dây bên kia nói gì, nhưng nhìn sắc mặt của anh, có thể đoán không phải chuyện tốt.
Tần Trữ không giấu Châu Dị:
“Tôi không biết là ai, nhưng nghe nói, có lẽ là đã bắt cóc Sầm Hảo.”
Châu Dị cười lạnh nói:
"Bắt cóc cô Sầm Hảo ư?"
Tần Trữ đứng lên khỏi sô pha nói:
“Muốn xem náo nhiệt thì đi theo.”
Châu Dị quay đầu nhìn Khương Nghênh đang ngồi bên cạnh, môi mỏng nhếch lên:
"Vợ, em có muốn đi hít thở không khí trong lành không?"
Khương Nghênh quay đầu lại nhìn Châu Dị, suy nghĩ một chút rồi trả lời:
"Đi."
Bốn mươi phút sau, Châu Dị cùng những người khác xuất hiện tại KTV Chí Tôn.
Ba người đang ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh, dưới quyền Tần Trữ có hơn mười người đang lần lượt tìm kiếm người trong phòng riêng.
Quản lý KTV sợ hãi đứng sang một bên, thỉnh thoảng lau mồ hôi trên trán, cười hỏi:
"Sếp Châu, Luật sư Tần, ngọn gió nào đưa hai vị đến đây vậy?”
Tần Trữ không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng, với tay lấy bài trên bàn chơi.
Châu Dị nhướng mi nhìn quản lý, nửa cười không cười:
"Tìm người."
Người quản lý nghe vậy càng sợ hãi hơn:
"Sếp Châu, anh nói rõ cho tôi biết đó là người như thế nào, tôi sẽ nhờ người bên dưới giúp tìm."
Châu Dị hất cằm ra hiệu cho quản lý hỏi Tần Trữ.
Quản lý nhìn vẻ mặt chán ghét của Tần Trữ, nuốt khan một tiếng, hỏi:
"Anh Tần, người nào mà khiến anh phí công vậy ạ?"
Tần Trữ vẻ mặt vô cảm, ngẫu nhiên chọn ra một lá bài ném lên bàn: Six of Hearts.
Châu Dị trêu chọc:
"Lá bài này… khêu gợi quá.”
Tần Trữ tức giận cười nhạo lời nói của Châu Dị:
"Nhìn khắp cái Bạch Thành này, còn gì có thể khêu gợi hơn ông?"
Châu Dị:
"Tôi là khêu gợi… công khai, không giống như ai đó… lẳng lơ ngầm…”
Tần Trữ và Châu Dị đùa qua lại, cũng không có ý định tiếp lời quản lý.
Người quản lý đang cảm thấy xấu hổ thì đột nhiên có tiếng hét phát ra từ phòng riêng ở tầng một.
Toàn thân quản lý run rẩy:
"Luật… luật sư Tần.”
Tần Trữ đứng dậy, nhìn đối phương:
“Tối nay đóng cửa, tôi sẽ đền bù toàn bộ tổn thất.”