Sầm Hảo khẽ mỉm cười, đứng dậy đưa cho Hoắc Du một ly rượu:
"Tôi uống không giỏi, chỉ uống với anh một ly thôi. Chuyện hôm nay xem như đã qua.”
Trông Sầm Hảo có vẻ là cô gái dịu dàng, nhưng lời nói và hành động lại không chút mơ hồ, uống một ly rượu xong, Sầm Hảo mỉm cười với Hoắc Du.
Hoắc Du không ngờ Sầm Hảo lại trả lại ly rượu cho mình, hắn sửng sốt, cười nói:
"Quả nhiên là bạn của anh Trữ, cô thật rộng lượng!"
Sau khi cho qua chuyện này, bầu không khí sau đó trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Hoắc Du và Bùi Nghiêu là người tạo bầu không khí, nên nói liên tục.
Châu Dị và Tần Trữ nói chuyện công việc, nhưng vì có Hoắc Du nên họ chỉ có thể nói chuyện hời hợt.
Khương Nghênh và Sầm Hảo không quen nhau nên tỏ ra lịch sự và mỗi người mạnh ai nấy ăn.
Ăn xong, Hoắc Du đi thanh toán tiền, Tần Trữ rời đi trước để tiễn Sầm Hảo về nhà.
Trên đường đi, Tần Trữ nhận được điện thoại của cấp dưới, nói rằng bọn côn đồ ở Chí Tôn đã được giải quyết.
Tần Trữ:
“Đó là người của Hoắc Du, cậu ta không gọi cậu để xin à?”
Vệ sĩ:
"Không có."
Tần Trữ cười lạnh:
"Tôi đã đánh giá thấp cậu ta."
Cúp điện thoại xong, Tần Trữ liếc nhìn Sầm Hảo đang ngồi ở ghế phụ.
Sầm Hảo nghiêng đầu về phía cửa sổ xe, ngơ ngác nhìn màn đêm đen kịt.
Tần Trữ quay mặt đi, tiếp tục lái xe.
Ở bên kia, Châu Dị và những người khác vừa ra khỏi phòng, đã gặp Khúc Tích ra từ phòng đối diện.
Mọi người nhìn nhau, Khúc Tích chớp chớp mắt:
"Mọi người lén tôi ăn nhậu à?"
Khương Nghênh cười nói:
"Hoàn cảnh đặc biệt, không phải tiệc tối."
Khúc Tích nhìn Khương Nghênh và Châu Dị với ánh mắt:
"Tôi không tin."
Châu Dị:
"Sếp Khúc có khách hàng?"
Khúc Tích liếc nhìn căn phòng phía sau, bước tới trước, trầm giọng nói:
"Bên A, chó má lắm.”
Sau khi nói chuyện với Châu Dị, Khúc Tích liếc nhìn Bùi Nghiêu và nghĩ: Không thể tiếp tục giả vờ như không nhìn thấy anh ta, thôi vậy, đưa đầu cũng bị chém mà rụt đầu cũng bị chém.
Sau khi Khúc Tích chuẩn bị xong tinh thần, cô mỉm cười với Bùi Nghiêu và nói:
"Sếp Bùi, anh cũng đến à. Thật trùng hợp."
Bùi Nghiêu cau mày:
"Với tửu lượng này mà cô cũng dám ra ngoài tiếp khách một mình.”