Nhiếp Chiêu từ trên sô pha đứng thẳng lên, nghiêng người về phía trước:
"Tôi rất tò mò, vì sao cô lại thích Châu Dị?"
Khương Nghênh:
"Chú tò mò quá."
Nhiếp Chiêu đột nhiên cười nói:
"Kể từ khi tôi trở về nhà này, mọi người đều nhìn tôi với con mắt qua đôi kính râm.”
Khương Nghênh:
"Chú muốn nói gì?"
Nhiếp Chiêu:
"Tôi rất thích cô... tính cách ấy.”
Nhiếp Chiêu cố ý kéo dài giọng nói, những người không biết còn tưởng rằng hắn muốn nói hắn thích Khương Nghênh.
Khương Nghênh ánh mắt xa xăm, không chút lưu tình nói:
"Tôi nghĩ có lẽ chú đã hiểu lầm gì rồi, tôi không nhìn chú như vậy, vì tôi hoàn toàn không nhìn chú.”
Khương Nghênh nói xong, Nhiếp Chiêu cười lạnh.
Nhiếp Chiêu cười điên cuồng, nhưng trên mặt Khương Nghênh lại không có ý cười.
Vài giây sau, nụ cười trên mặt Nhiếp Chiêu nhạt dần:
"Khương Nghênh, chúng ta làm bạn nhé?"
Khương Nghênh:
"Đạo bất đồng bất tương vị mưu."
Nhiếp Chiêu:
"Chúng ta còn chưa tiếp xúc, làm sao cô biết chúng ta có quan điểm khác nhau?"
Khương Nghênh trầm giọng nói:
"Trực giác."
Khương Nghênh giỏi nhất chính là nói chuyện với tử thần, bất kể Nhiếp Chiêu có khơi dậy chủ đề gì, với Khương Nghênh mọi chuyện đều là góc chết.
Khương Nghênh vừa nói xong, bầu không khí giữa hai người nhất thời trầm mặc.
Một lúc sau, Nhiếp Chiêu điều chỉnh lại tư thế ngồi, dựa vào tay vịn trên sô pha nói:
"Nghe nói Châu Hoài An gần đây đang có ý định phá bỏ cô nhi viện của cô, cô không có dự định gì sao?"
Khương Nghênh với tay lấy một cuốn tạp chí trên bàn cà phê, lật qua lật lại, không hề có ý định đáp lại lời Nhiếp Chiêu.
Thấy Khương Nghênh im lặng, Nhiếp Chiêu cũng không tức giận, cười nhẹ nói:
"Lục Vũ dạo này thế nào?"
Khương Nghênh nghe vậy, trong lòng đột nhiên thắt lại, bình tĩnh lật trang tạp chí.
Thấy Khương Nghênh không có ý lên tiếng, Nhiếp Chiêu càng thêm có hứng thú nhìn Khương Nghênh:
"Tôi nghĩ cô nên gọi điện thoại cho Lục Vũ hỏi thăm tình trạng của hắn."
Đang nói, Nhiếp Chiêu cố ý dừng lại.
Khương Nghênh ngước mắt lên:
"Chú đang ám chỉ tôi điều gì?"
Nhiếp Chiêu:
"Tôi nào có ám chỉ điều gì? Tôi nói rõ ràng rồi. Tôi biết cô và Lục Vũ có quan hệ thân tình, tôi đang lo có thể cô không thể gặp hắn lần cuối."
Khương Nghênh: "..."
Đối mặt với sự khiêu khích từ Nhiếp Chiêu, Khương Nghênh thần sắc bình tĩnh.
Nhiếp Chiêu và Khương Nghênh nhìn nhau một lúc, thấy ánh mắt cô sắc bén, không né cũng không tránh, hắn cười nói:
"Chúng ta chơi một trò chơi nhé? Tôi cho cô ba ngày, nếu cô có thể tìm thấy Lục Vũ, thì từ giờ về sau tôi không động vào người của cô nữa. Nếu cô không tìm ra được cậu ta...”
Nhiếp Chiêu cười bệnh hoạn, nhìn có chút điên cuồng:
"Vậy tôi sẽ từng bước tiêu diệt quan hệ của cô, ví như Cận Bạch, Vu Chính, Cát Châu..."