“Lúc còn bé cô giáo không dạy chú môn đọc hiểu à?”
Cậu em nhăn mặt đau đớn:
“Dạy rồi, mà em không nghe.”
Cát Châu tức giận cười nói:
"Thằng nhãi này."
Đàn em:
“Anh Chau, đau quá.”
Cát Châu:
"Đáng đời! Chú muốn chết thì anh có ngăn cũng không được.”
Cát Châu nói xong đứng dậy, rút từ trong người một tấm thẻ ngân hàng đưa cho đàn em:
"Đến bệnh viện khám đi. Mật khẩu là sáu số một."
Đàn em cầm lấy thẻ ngân hàng, vẫn lo lắng cho sự an toàn của Cát Châu:
“Anh Châu, còn anh thì sao?”
Cát Châu duỗi eo, cười ranh mãnh:
“Cậu hai nhờ tôi đi giúp chút việc, tôi đi giúp cậu ấy.”
Nói xong, Cát Châu lại ngồi xổm xuống, ghé vào tai đàn em nói:
“Muốn đi theo tôi thì lo giữ mồm giữ miệng.”
Đàn em gật đầu mạnh mẽ:
“Đã hiểu.”
Cát Châu nói xong, đứng dậy chỉnh lại quần áo, quay đầu nhìn Tiểu Cửu, nụ cười vui tươi thường ngày lại trở về trên mặt.
"Anh Cửu."
Cát Châu vừa nói vừa bước tới nắm lấy cổ tay của Tiểu Cửu đi về phía xe.
Tiêu Cửu khẽ nhíu mày, nhìn tay Cát Châu:
"Buông ra."
Cát Châu:
“Anh Cửu, anh đừng chấp nhất với hai tên nhãi đó, chúng vừa theo tôi thôi, nên chưa biết trời cao đất dày.”
Tiểu Cửu:
“Tôi bảo cậu buông ra.”
Cát Châu lo lắng Tiểu Cửu sẽ lại tấn công hai đứa em nên vẫn không buông tay cho đến khi kéo được Tiểu Cửu lên xe, Cát Châu chắp tay ra hiệu đầu hàng và nói:
“Anh Cửu, hai chúng ta đã giao tiếp với nhau nhiều lần rồi, cũng xem là nửa bạn bè, anh có thể đừng lúc nào cũng lạnh lùng như vậy được không?"
Tiểu Cửu phớt lờ anh và bước về phía trước.
Cát Châu nhìn bóng lưng Tiểu Cửu, đút hai tay vào túi quần đi theo sau lưng Tiểu Cửu, thản nhiên cười.
Nửa giờ sau, xe chạy trên đường cao tốc.
Tiểu Cửu mặt vô cảm, lái xe, để tạo bầu không khí, Cát Châu nói:
“Anh Cửu, người ta thường nói, người thích cười sẽ không xui xẻo, lúc bình thường anh cũng nên cười nhiều vào. Con người ấy mà, cười lúc nào cũng đẹp hơn là đơ cái mặt ra.”
Tiểu Cửu lạnh lùng nói:
"Tôi không thấy vậy."
Cát Châu:
"Hả? Không phải đang nói bóng gió về tôi đấy chứ? Cái gì? Lúc tôi cười trông không đẹp sao?"
Tiểu Cửu:
"Trông cậu buồn cười quá."
Nụ cười của Cát Châu đơ lại, anh hít một hơi thật sâu: Đừng giận, cuộc đời như một vở kịch, chúng ta đến với nhau là do duyên phận...
Cát Châu âm thầm an ủi chính mình, Tiểu Cửu quay đầu nhìn anh, lạnh lùng nói:
"Đừng bất mãn với tôi, cậu đánh không lại tôi đâu.”
Cát Châu: "..."
Bầu không khí trong xe đông cứng như băng.
Cát Châu tựa lưng vào ghế, đang định nhắm mắt chợp mắt, khuất mắt thì không phiền, chợt điện thoại reo lên.
Cát Châu lấy điện thoại di động, nhìn lướt qua, đồng tử đột nhiên co rút lại.