Một công ty có tuổi hoạt động không khởi sắc trong nhiều năm đột nhiên phát triển nhanh chóng, lại còn đi lệch hướng.
Trông thế nào cũng giống như có người đã bày binh bố trận.
Khương Nghênh:
“Cử hai người giàu kinh nghiệm ra ngoài tìm cách đưa nạn nhân vào trong phòng họp nghỉ ngơi.”
Kiều Nam: "Vâng."
Khương Nghênh trầm giọng nói:
"Chỉ cần an ủi, không cần đáp lại, thái độ phải thân thiện."
Kiều Nam gật đầu:
“Em hiểu rồi, em lo có người lén lút chụp ảnh.”
Khương Nghênh:
"Ừ."
Khi Kiều Nam xoay người rời đi, Khương Nghênh cầm điện thoại di động trên bàn lên, chuyển sang số riêng và gọi.
Cuộc gọi đã được kết nối, đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói mạnh mẽ:
"Này, ai vậy?"
Khương Nghênh cố giữ giọng ôn hòa:
"Sếp Vương, anh Nhiếp muốn hẹn anh cùng ăn tối, tối nay anh có thời gian không?”
Đối phương mỉm cười đáp lại:
"Rảnh, tối nay là mấy giờ?"
Khương Nghênh giả vờ như đang hỏi, mấy giây sau mới trả lời:
"Bảy giờ, ở Vạn Hào, lát nữa tôi sẽ gửi số phòng cho anh."
Đối phương nói:
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Khương Nghênh trở nên lạnh lùng.
Sếp Vương, Vương Chí Dũng, CEO công ty Y5.
Bảy giờ tối, Khương Nghênh lái xe đến Vạn Hào.
Trên đường đi, Khương Nghênh gọi điện cho Châu Dị.
Khi cuộc gọi được kết nối, Khương Nghênh đã nói thẳng vấn đề:
“Hôm nay em sẽ về nhà muộn, cần phải đến Vạn Hào.”
Châu Dị chưa bao giờ hỏi thăm chuyện nghệ sĩ, giọng nói thản nhiên, mỉm cười:
“Có chuyện gì à?”
Khương Nghênh:
“Quảng cáo Vệ Tiêu đại diện có vấn đề, em nghi là cái bẫy của Nhiếp Chiêu.”
Châu Dị trầm mặc một lát, mới trả lời:
"Chú ý an toàn."
Khương Nghênh: "Ừ."
Sau khi cúp điện thoại với Châu Dị, Khương Nghênh lái xe vào bãi đậu xe Vạn Hào.
Vài phút sau, Khương Nghênh xuất hiện trong phòng riêng đã được đặt trước.
Lúc này, Vương Chí Dũng vẫn chưa đến, trong phòng chỉ có cô.
Khương Nghênh ngồi trong phòng chậm rãi uống một lúc, thấy đã gần bảy giờ rưỡi, Vương Chí Dũng chậm rãi đến.
Vương Chí Dũng từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, không thấy rõ người ngồi bên trong là ai, vừa bước vào vừa chào hỏi:
"Cậu Nhiếp, không phải cậu đã đồng ý không liên lạc trong thời gian này sao? Tôi thành thật xin lỗi, tan tầm kẹt xe…”
Vương Chí Dũng chưa kịp nói hết sau từ "xe", khi nhìn thấy Khương Nghênh, hắn sững người tại chỗ.
Vương Chí Dũng quen biết Khương Nghênh, tay đặt trên nắm cửa khựng lại trong vài giây, dù sao hắn cũng là một kẻ xảo quyệt, nên trên gương mặt hắn dần nở nụ cười bình tĩnh:
"Trưởng phòng Khương, tôi xin lỗi, tôi vào nhầm phòng.”
Khương Nghênh:
"Sếp Vương không nhập phòng đâu, đúng là tôi đã hẹn anh."
Vương Chí Dũng: "..."
Khương Nghênh khẽ mỉm cười:
"Anh Vương không ngồi xuống nói chuyện sao? Hay là tôi gọi Nhiếp Chiêu đến nói chuyện cùng?"
Vẻ mặt của Vương Chí Dũng thay đổi liên tục, cuối cùng anh ta đóng cửa phòng lại và mỉm cười bước về phía trước.
Thấy Khương Nghênh không chú ý đến mình, Vương Chí Dũng lấy điện thoại di động từ trong túi ra và gửi tin nhắn dưới gầm bàn: Cậu Nhiếp, tôi đã bị Khương Nghênh...
Vương Chí Dũng còn chưa sửa xong tin nhắn, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Khương Nghênh:
"Anh Vương, trong phòng này sẽ tự động chặn tín hiệu điện thoại di động, nên tin nhắn của anh có lẽ sẽ không gửi đi được."
Vương Chí Dũng: "..."
Khương Nghênh một tay đẩy tách trà trước mặt dọc theo bàn, vẻ mặt không có gì khác biệt:
"Gây quỹ trái phép hơn năm triệu sẽ bị phạt hơn mười năm tù hoặc tù chung thân. Anh Vương chỉ trong một năm mà kiếm được hàng mấy tỷ, nên không biết trong phần đời còn lại có còn mạng sống để mà tiêu tiền không nữa.”