"Yên tâm đi, để loại rác rưởi này cho anh Bùi của em."
Khương Nghênh và Bùi Nghiêu là bạn thuở nhỏ, biết rõ khả năng của anh nên không chút do dự, nói lời cảm ơn và đứng dậy rời đi.
Châu Dị cùng Khương Nghênh lần lượt rời khỏi phòng.
Bùi Nghiêu đi tới cửa phòng khóa lại, quay đầu nhìn Nhiếp Chiêu, cười khinh thường:
"Nghe nói anh nổi tiếng có tài đánh nhau ở Dung Thành?"
Nhiếp Chiêu cười mỉa mai:
"Thiếu gia nhà họ Bùi?"
Bùi Nghiêu cởi áo vest ném lên lưng ghế ở một bên, cúi đầu xắn tay áo lên:
"Không cần lưu tình đâu, tôi đánh không lại anh cũng không sao. Dù sao tôi cũng không phải là người đánh giỏi nhất trong số các anh em, nên không xấu hổ đâu.”
Nhiếp Chiêu:
"Đúng là tình anh em đáng ngưỡng mộ. Sếp Châu ở bên cạnh nói chuyện tình cảm, còn Sếp Bùi ở đây đánh lộn giúp.”
Bùi Nghiêu ngước mắt nhìn Nhiếp Chiêu:
“Nếu hôm nay tôi nói chuyện tình cảm, thì dù có một trăm ông anh, Châu Nhỏ cũng sẽ tạo cơ hội cho tôi như vậy thôi.”
Bùi Nghiêu nói xong, cười mỉa mai:
"Tôi có nói anh cũng chẳng hiểu, vì anh nào có bạn bè gì đâu.”
Bùi Nghiêu nói xong, ánh mắt tối sầm, bắt đầu đánh.
Ở phòng bên cạnh.
Châu Dị ôm Khương Nghênh cười khẽ, hơi nóng phả vào cổ cô, giọng nói trầm thấp: