Tô Dĩnh không biết hai người làm sao lại đến nói chuyện hôn nhân nữa.
Thậm chí bà còn quên mất ban đầu họ nói về chuyện gì.
Có vẻ như Bùi Văn Hiên đã gửi tin nhắn cho bà để nhắc nhở bà đừng quên buổi họp lớp cuối tuần.
Tô Dĩnh không biết nên trả lời thế nào, chần chừ hồi lâu, cuối cùng cũng không trả lời, bèn tắt màn hình điện thoại di động đang sáng đèn, nhét điện thoại xuống dưới gối, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm tối, đầu óc rối bời.
Ngày hôm sau.
Khương Nghênh và Châu Dị dậy sớm vì họ sẽ đến Bạch Thành.
Tô Dĩnh, người luôn dậy sớm, nhưng lại phát lệ là hôm nay sẽ không gặp ai cả.
Chị Trương phục vụ bữa sáng cho hai người, làm rõ những nghi ngờ của họ và mỉm cười nói:
"Tối qua dì thông gia đi ngủ rất muộn."
Khương Nghênh đảo chén cháo trứng và thịt nạc:
“Tối qua dì đi ngủ rất sớm mà?”
Chị Trương:
“Dì đi ngủ rất sớm nhưng mãi không ngủ được.”
Nghe vậy, Khương Nghênh chuyển ánh mắt, nhìn Châu Dị.
Khóe môi Châu Dị cong lên:
"Dù ở độ tuổi nào, khi yêu cũng như nhau."
Khương Nghênh: "Hả?"
Châu Dị:
“Không ngủ được là chuyện tốt, chứng tỏ trong lòng dì có chú Bùi.”
Khương Nghênh hiểu ra, không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.
Cho đến khi Châu Dị và Khương Nghênh rời đi, Tô Dĩnh vẫn chưa xuất hiện.
Chị Trương tiễn hai người ra cửa, Châu Dị lên xe, trước khi đi còn gọi điện cho trợ lý Trần, nhờ anh dẫn Tô Dĩnh đi mua một ít quần áo tươm tất.
Trợ lý Trần ở đầu bên kia điện thoại đồng ý:
"Dạ thưa sếp."
Châu Dị:
“Cứ chọn theo con mắt của cậu, đừng để dì tự chọn.”
Trợ lý Trần:
"Dạ."
Sau khi cúp điện thoại với trợ lý Trần, Châu Dị ném điện thoại lên bảng điều khiển trung tâm, quay vô lăng lái xe.
Bạch Thành cách Dung Thành cũng không xa.
Lúc đầu, hai người định đi máy bay, nhưng sau đó họ nghĩ lại, dựa trên những bài học rút ra từ chuyến đi trước khi đến huyện Dung Khê, họ nghĩ rằng tự mình lái xe sẽ thuận tiện hơn.
Xe ra khỏi thành phố, tiến vào đường cao tốc, Châu Dị gõ ngón tay mảnh khảnh lên vô lăng hai lần, trầm giọng nói:
“Vợ, em có đặc biệt thích loại hoa hồng nào không?”
Khương Nghênh đang suy nghĩ mông lung, cả trí não chỉ nghĩ đến chuyện của Lục Vũ.
Nghe Châu Dị hỏi, trí não cô nhất thời khựng lại:
“Hả?”
Châu Dị:
“Khoảng một tháng rưỡi nữa, chúng ta có thể bắt đầu trồng hoa hồng rồi.”
Khương Nghênh mím môi nói:
"Em không."
Cô thực sự không có nhiều nghiên cứu về hoa và cây, bình thường cô cũng chẳng ngắm đến chúng lần thứ hai.
Tức là Châu Dị nói sẽ trồng cây cho cô nên cô càng kỳ vọng hơn.
Khương Nghênh nói xong, Châu Dị nghiêng người nhìn cô, đưa tay nắm lấy tay cô, siết chặt:
"Em đừng nghĩ lung tung."
Khương Nghênh: "Ừ."
Châu Dị luôn có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình của cô, không vạch trần, không hỏi sâu, chỉ dùng hành động để đánh lạc hướng cô, khiến cô cảm thấy thoải mái.
Khi xe đến Bạch Thành thì đã là buổi chiều, hai người ăn trưa ở trạm dịch vụ, miễn cưỡng ăn vài miếng.
Nhìn thấy xe sắp rời khỏi đường cao tốc, Khương Nghênh lấy điện thoại di động ra bấm số của Cát Châu.
Lần này Cát Châu nhận cuộc gọi rất nhanh.
Tuy nhiên, khi anh nhấc máy lên, giọng điệu không hề trang trọng:
"Này cưng, em đang kiểm tra đó à?"
Khương Nghênh: "..."
Cát Châu và Khương Nghênh đã biết nhau nhiều năm như vậy, lúc không nghiêm túc nhất cũng chỉ gọi cô là "em gái Nghênh Nghênh", Cát Châu chưa bao giờ gọi cô như vậy.
Khương Nghênh dừng lại một giây, bình tĩnh trả lời:
"Cậu đang ở đâu?"
Cát Châu:
“Anh đang chơi bài với bạn bè, lát nữa anh sẽ về.”
Khương Nghênh:
"Bạn gì?"
Trong giọng điệu Cát Châu lộ ra nét bất mãn:
"Em có quen đâu, cả ngày cứ theo hỏi suốt, em có thấy phiền không chứ?”
Khương Nghênh khẽ cau mày, cơ bản cô có thể kết luận Cát Châu đang không thể kiểm soát được.
Ngay lúc Khương Nghênh đang định nói gì đó thì trong điện thoại đột nhiên vang lên một giọng nói xa lạ:
"Em dâu phải không?"
Khương Nghênh theo bản năng liếc nhìn Châu Dị, giọng điệu bình thản trả lời:
"Anh ấy đâu rồi?"
Đối phương cười vui vẻ:
"Em dâu đừng tức giận, Tiểu Cát chơi với bọn tôi hai ván nữa rồi về."
Khương Nghênh lạnh lùng nói:
"Bảo anh ấy nghe điện thoại."
Đối phương nói:
"Đàn ông ở bên ngoài chơi đùa là chuyện bình thường. Em dâu cũng…”
Khương Nghênh không biết một cặp đôi thực sự cãi nhau, giận nhau sẽ như thế nào, cô chỉ có thể nhớ lại việc các cô gái ở bộ phận quan hệ công chúng cãi nhau với bạn trai như thế nào, cô hít một hơi thật sâu nói:
“Tôi nói lại lần nữa, để anh ấy nghe điện thoại, nếu không hôm nay hai chúng tôi sẽ chia tay.”
Khương Nghênh nói xong, đối phương lại trầm mặc.
Một lúc sau, đối phương đưa điện thoại cho Cát Châu, trêu đùa nói:
“Bạn gái của cậu chắc chắn là người khó tính, không phải là cậu nhóc cậu đu được một cô vừa trắng vừa giàu vừa đẹp đó chứ?”
Cát Châu khẽ hừ một tiếng, nhận lấy điện thoại:
"Em có thôi đi không?"
Khương Nghênh: "Địa chỉ."
Cát Châu sửng sốt một lát, không ngờ Khương Nghênh lại ở Dung Thành, sau đó khôi phục bình thường:
“Em định tìm tới?”
Khương Nghênh:
"Đừng lắm lời."
Khương Nghênh nói xong, Cát Châu ném một lá bài, rồi nói với người đối diện:
"Anh Câu, bạn gái em nói muốn qua đây, anh thấy có được không?"
Đầu bên kia điện thoại có nhiều người như vậy, Khương Nghênh không nghe được đối phương nói gì.
Ước chừng chừng một phút, Cát Châu gay gắt nói:
"Anh sẽ gửi địa chỉ của anh cho em, nhưng phải nói trước là em tới thì đừng có gây chuyện, chỗ này đều là bạn bè của anh, nếu em dám làm anh mất mặt, thì cút ngay cho anh.”
Cát Châu nói xong liền cúp điện thoại, không đợi Khương Nghênh trả lời.
Nghe được tiếng tít trong điện thoại, Khương Nghênh đưa điện thoại ra nhìn.
Theo tiếng “Bíp” vang lên, Cát Châu gửi tin nhắn WeChat: 386 lầu 3 Phong Nguyệt Trường.