Trong bể ngâm, Bùi Nghiêu ngồi bất động, hai tay dang rộng một cách tự nhiên và mặc một chiếc quần lót boxer ở phần thân dưới.
Nước trong bể quá trong và cảnh quan không bị cản trở.
Ánh mắt hai người gặp nhau, vẻ mặt Khúc Tích có chút ngượng ngùng.
Bùi Nghiêu lỗ tai đỏ bừng, giả vờ bình thản nói:
"Chỉ có ba hồ, một cho Châu Nhỏ và Nghênh Nghênh, một cho chú ba và dì, cho nên tôi chỉ có thể chịu thiệt một chút..."
Khúc Tích vốn nghĩ Bùi Nghiêu sẽ nói:
"Cho nên tôi và cô chỉ đành trong một hồ.”
Nhưng giây tiếp theo, Bùi Nghiêu lại nói:
“Cho nên chỉ có thể cho tôi và cô chịu thiệt trong một bể…”
Khúc Tích: Làm tốt lắm!
Không hổ là Bùi Nghiêu, phương diện EQ đúng là chưa bao giờ làm người khác thất vọng.
Khúc Tích nhìn chằm chằm vào Bùi Nghiêu, mỉm cười với nụ cười trên môi và nghĩ trong lòng:
"Haha, đúng là đã khiến sếp Bùi phải thiệt thòi.”
Bùi Nghiêu đưa tay lên, nửa nắm thành nắm đấm, khóe miệng ho khan hai tiếng:
“Cũng không đến nỗi quá thiệt thòi.”
Khúc Tích:
"Ha ha."
Khúc Tích luôn là một người thực dụng.
Như người ta vẫn nói, có cái để lợi dụng mà không lợi dụng thì là đồ khốn.
Chuyện gì tới sẽ tới, đằng nào cũng đến rồi, thay đồ bơi rồi. Nếu nếu không tắm, có vẻ sẽ tiếc vì số tiền xăng đã bỏ ra để lái xe suốt quãng đường đến đây.
Khúc Tích suy nghĩ toan tính sau khi đi về phía bể ngâm.
Lúc Khúc Tích bước vào bể, Bùi Nghiêu có ý thức nhìn đi nơi khác, nghiêng đầu sang một bên, nhưng ngẫu nhiên, tầm nhìn ngoại vi của anh vẫn bắt được ngón chân của Khúc Tích kiểm tra nhiệt độ.
Ngón chân của Khúc Tích: thon, trắng và mềm.
Thoạt nhìn, cô ấy trông giống như một cô bé được nuông chiều.
Màu đỏ trên tai Bùi Nghiêu lập tức lan đến tận gáy, trong đầu anh chợt hiện lên vài bộ phim anh từng xem. Khi một người phụ nữ quyến rũ một người đàn ông, cô ấy sẽ dùng ngón chân móc vào bắp chân của người đàn ông đó và xoa bóp.
Bùi Nghiêu thở mạnh, khàn giọng nói:
"Khúc Tích."
Khúc Tích không hề biết rằng chỉ trong vài giây khi bước vào ao, Bùi Nghiêu đã tưởng tượng ra một vở kịch lớn.
Nghe thấy Bùi Nghiêu gọi mình, Khúc Tích ngước mắt lên:
"Hả? Sếp Bùi có chuyện gì à?"
Bùi Nghiêu dùng tay kéo chiếc khăn tắm vứt một bên, quấn vào eo:
“Cô kín đáo một chút.”
Khúc Tích bối rối: "Hả?"
Bùi Nghiêu mím môi mỏng hết lần này đến lần khác, nhìn đôi mắt bối rối của Khúc Tích rồi dời ánh mắt lên đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của cô, yết hầu anh chuyển động:
"Không có gì."
Khúc Tích: "..."
Quen nhau được một khoảng thời gian như vậy, Khúc Tích cơ bản đã làm chủ được tính ái kỷ của Bùi Nghiêu.
Trong tình huống như thế này, chắc chắn anh ta lại tưởng tượng ra điều gì đó rồi.
Khúc Tích im lặng suy nghĩ lại lời mình vừa nói, không tìm ra sơ hở, ánh mắt rơi vào trên người Bùi Nghiêu, sau khi nội tâm rối bời, cười khan nói:
"Sếp Bùi, chúng ta nói chuyện đi?"
Bùi Nghiêu cụp mắt xuống và nói:
"Không cần, tôi biết cô đang nghĩ gì."
Khúc Tích:
"Không, anh không biết."
Bùi Nghiêu:
"Tôi biết."
Khúc Tích: Anh biết con khỉ!
Bùi Nghiêu nói xong, thấy Khúc Tích vẫn im lặng, anh nhướng mi nhìn cô, định phá vỡ lớp màn giấy giữa hai người:
“Thực ra, tôi đã biết từ lúc cô làm vậy với tôi khi say rượu.”
Làm vậy là sao?
Không phải chỉ là một nụ hôn đơn giản sao?
Những lời này khi nói ra khỏi miệng Bùi Nghiêu, tại sao giữa hai người lại giống như có chuyện gì đó thầm kín vậy?
Khúc Tích vốn muốn từ chối thừa nhận sự việc trong lúc say, nhưng khi nghe được lời nói của Bùi Nghiêu, cô đột nhiên không nhịn được:
“Sếp Bùi, anh có biết trên đời này có một loại nhân cách gọi là ái kỷ không?”
Bùi Nghiêu: "Hả?"
Khúc Tích tàn nhẫn, bất chấp nguy cơ là đắc tội với nhà tài trợ, cắn răng nói:
"Người ta thường gọi là ái kỷ đó.”
Khúc Tích nói xong, Bùi Nghiêu sửng sốt một giây.
Khúc Tích tưởng anh hiểu ý của cô, đang định thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy Bùi Nghiêu gật đầu nói:
"Tôi biết, tôi từng gặp rất nhiều người như vậy rồi. Mã Lạc Dật chẳng phải cũng là kẻ như vậy sao?”
Khúc Tích: Khi nói về người khác, anh có bao giờ nghĩ đến việc tự soi mình vào gương không?
Bùi Nghiêu vừa dứt lời, bầu không khí bỗng nhiên rơi vào bế tắc.
Khúc Tích khẽ mím môi, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, ngả người ra sau, nhắm mắt lại.
Không nhìn thấy thì tâm yên.
Thấy Khúc Tích im lặng, Bùi Nghiêu cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người mới yên bình đắm chìm trong vài phút thì đột nhiên từ khoảng sân nhỏ bên cạnh truyền đến vài tiếng nói chuyện khó thở.
"Ghét quá, anh đừng như thế này, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà."
"Cục cưng, mặc dù đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng chúng ta đã trò chuyện trên mạng rất lâu rồi. Anh đã coi em như bạn gái của anh từ lâu rồi."
"Em không phải loại người tùy tiện như vậy.”
“Anh biết, anh biết, em yêu, anh không phải người tùy tiện, anh chỉ là nhìn thấy em thì không thể kiềm chế được bản thân.”
Sau một hồi giằng co, thanh niên ba tốt ở hồ bên cạnh bắt đầu song ca tình tứ.
Âm thanh ngày càng to hơn khiến mọi người khó có thể bỏ qua.
Khúc Tích nghe xong, mí mắt run lên.
Bùi Nghiêu chú ý tới biểu cảm của Khúc Tích, mấy phút sau mới khàn giọng nói:
“Khúc Tích.”
Khúc Tích nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên thắt lại, nhắm mắt không được mà mở mắt cũng không xong.
Mở mắt ra, hai người đàn ông và phụ nữ trưởng thành cùng nhau nghe bản song ca tình tứ của người khác.
Nhưng nếu cô cứ nhắm mắt, có vẻ như cô ấy đang chột dạ.
Khúc Tích siết chặt bàn tay đang nhúng trong nước, giả vờ bình thản mở mắt:
"Hả?"
Bùi Nghiêu: “Đừng ngâm nữa, ra ngoài đi.”
Nghe Bùi Nghiêu nói, Khúc Tích khựng lại một lúc, sau đó chợt nhận ra điều gì và nhìn xuống dưới nước.
Bùi Nghiêu thấy thế, vội vàng dùng tay ấn xuống chiếc khăn tắm trước mặt, giọng nói khàn khàn: