Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 47: Rắc rối



Không nói cũng biết đó là tin nhắn của ai.

Ngón tay thanh mảnh của Khương Nghênh bấm vào màn hình, không trả lời, sau đó là xóa tin, rồi cho điện thoại vào túi lại.

Kim Bối đứng bên cạnh đang kéo Thiệu Hạ nói gì đó.

Vẻ mặt Thiệu Hạ không tự nhiên cho lắm.

"Như vậy không tốt đâu nhỉ?"

Khương Nghênh không lắng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, nhìn Lạc Hàm còn đang ngẩn ngơ tại ghế sô pha, bèn đứng lên về phòng ngủ.

Sau khi về phòng, Khương Nghênh tắm rửa nhanh gọn.

Tắm xong, Khương Nghênh thay đồ chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của Kiều Nam.

Trong điện thoại, Kiều Nam gấp gáp như sắp khóc đến nơi.

"Trưởng phòng Khương, Quan Luy có chuyện rồi."

Nghe thấy hai chữ Quan Luy, Khương Nghênh cũng không vội ra khỏi phòng tắm.

"Quan Luy làm sao?"

Kiều Nam:

"Quan Luy vừa nổi nóng với đoàn show, đánh nhân viên."

Khương Nghênh vô thức chau mày.

"Bị phóng viên chụp được?"

Kiều Nam:

"Vâng, không chỉ bị phóng viên chụp được, mà lúc nãy nhân viên truyền thông của mình sang muốn dẹp chuyện này, cô ta còn chửi người ta một trận, từ chối không chịu phối hợp."

Khương Nghênh rất rõ hôm nay Quan Luy nối nóng là vì đâu.

Hôm nay Châu Dị đã vạch rõ giới tuyến giữa anh và cô ta rất rõ ràng trong chương trình, với tính tình kiêu ngạo thì Quan Luy không nổi nóng mới không bình thường.

Kiều Nam sốt ruột vô cùng.

"Trưởng phòng Khương, làm sao đây? Đã có phóng viên bắt đầu phóng đại sự việc rồi."

Quan Luy do một tay Châu Dị nâng đỡ.

Bây giờ ở Châu Thị Media, Quan Luy có thể được gọi là "chị cả".

Cô ta vinh thì công ty vinh, cô ta bị tổn hại thì công ty bị tổn hại.

Tuy Khương Nghênh về cá nhân chẳng mấy thiện cảm với Quan Luy, nhưng liên quan đến công ty và công việc, Khương Nghênh luôn đối xử bình đẳng.

Khương Nghênh đưa tay day day chân mày.

"Nhắn tin địa chỉ đoàn phim cho tôi, giờ tôi đến đó."

Khương Nghênh nói xong, dặn dò Kiều Nam vài câu đơn giản rồi cúp máy.

Cúp máy, Khương Nghênh liếc nhìn bộ đồ ngủ vừa thay, cô bèn bước ra khỏi phòng tìm một bộ đồ Âu màu gạo trong tủ đồ thay rồi mang giày cao gót ra ngoài.

[Khương Nghênh khuya thế này mà còn đi đâu?]

[Khương Nghênh mặc vest đẹp thật.]

[Vợ, muộn thế này rồi em ra ngoài làm gì?]

Từ chỗ ghi hình show đến khách sạn nơi đoàn phim Quan Luy nghỉ ngơi cần lái xe cả tiếng.

Trên đường, Khương Nghênh vừa lái xe vừa gọi cho quản lý của Quan Luy.

Khi nhận được điện thoại, đối phương chưa kịp mở miệng, Khương Nghênh đã nói với chất giọng lạnh lùng.

"Giờ tôi đang trên đường đến, cô đi tìm nhân viên đoàn phim bị đánh xin lỗi trước đi."

Quản lý có chút khó xử.

"Trưởng phòng Khương, Quan Luy không cho tôi đi."

Khương Nghênh:

"Cô là quản lý của cô ta hay cô ta là quản lý của cô? Gặp chuyện khẩn cấp nên xử lý thế nào không lẽ cũng cần tôi dạy cô?"

Quản lý: "Nhưng..."

Không đợi quản lý dứt lới, Khương Nghênh đã cắt lời:

"Nếu trước khi tôi đến cô vẫn chưa xử lý xong chuyện này, tôi mong ngày mai phòng nhân sự có thể nhận đơn nghỉ việc của cô."

Khương Nghênh nói xong, cũng mặc kệ đối phương có trả lời hay không, cô cúp máy luôn.

Khương Nghênh lái xe đến khách sạn, thì cổng khách sạn đã bị một đám phóng viên bao vây không còn chỗ vào.

Việc khẩn cấp, hơn nữa phóng viên đã có bằng chứng chứng thực, nên Khương Nghênh không cố tình né họ, mà đường hoàng xuyên qua đám người vào trong khách sạn.

Bảo vệ khách sạn biết Khương Nghênh nên chẳng nói lời thừa nào mà để cho cô qua.

Trong số phóng viên có người nhận ra Khương Nghênh, bèn hét lên sau lưng cô.

"Trưởng phòng Khương, xin hỏi các cô chuẩn bị xử lý chuyện này thế nào?"

Khương Nghênh dừng chân, quay đầu lại cười và nói.

"Yên tâm, Châu Thị Media nhất định sẽ giải thích rõ ràng."

Phóng viên:

"Quan Luy là chị cả của Châu Thị Media, để bảo vệ trụ cột của công ty là cô ta mà định bao che sao?"

Nụ cười công thức trên gương mặt Khương Nghênh tắt hẳn.

"Bạn nói vậy là đang ăn không nói có phải không?"

Phóng viên: "..."

Khương Nghênh không nói gì thêm, xoay người bước đi trên đôi giày cao gót.

Khương Nghênh vừa vào bên trong cửa, thì phóng viên vừa hỏi bậy lúc nãy bị người cùng ngành đứng bên cạnh kéo lại nói.

"Anh điên sao? Nói bừa bãi gì đấy?"

Phóng viên:

"Tôi chỉ muốn dò xét ý tứ."

Người cùng nghề:

"Lần trước có một người muốn dò ý tứ từ miệng Khương Nghênh giờ đã thất nghiệp phải rời khỏi Bạch Thành rồi."

Phóng viên nghe nói vậy mồ hôi trán toát ra.

Khương Nghênh xuyên qua sảnh đi thẳng vào thang máy đến tầng nơi Quan Luy ở.

Ra khỏi thang máy, nhân viên của Châu Thị Media đứng đầy hành lang.

Thấy Khương Nghênh, Kiều Nam với quản lý của Quan Luy cùng bước đến.

"Cuối cùng Quan Luy vẫn không ra?"

Khương Nghênh hỏi với vẻ mặt hờ hững.

Kiều Nam gật đầu, tiếp lời.


"Không có, bọn em đã gõ cửa bao lần rồi, nhưng chẳng có ai trả lời."

Quản lý của Quan Luy lúc này mặt nhăn nhó, cố nở nụ cười gượng.

"Trưởng phòng Khương, tôi đã đến xin lỗi nhân viên đoàn phim đó rồi."

Khương Nghênh liếc nhìn cô ta.

"Thái độ họ thế nào?"

Quản lý:

"Đối phương chẳng mấy muốn chấp nhận, tôi..."

Khương Nghênh.

"Tôi hỏi là thái độ của cô."

Quản lý: "..."

Hai năm nay, Quan Luy ở Châu Thị Media lên như diều gặp gió, cũng giúp cho người quản lý là cô bay cao theo.

Tuy cô không có tính tình ngạo nghễ như Quan Luy nhưng hai năm qua cũng chẳng có ai dám dằn mặt cô, chuyện cô phải đi xin lỗi thế này càng không có.

Khương Nghênh dứt lời, thấy đối phương ngẩn ra, thì đã hiểu rõ tình hình.

"Gần hai năm qua, luôn ngẩng đầu, quên cảm giác cúi đầu rồi nhỉ?"

Quản lý bị Khương Nghênh nói đến đỏ mặt tía tai.

Khương Nghênh không nói gì thêm nữa, quay đầu nhìn sang Kiều Nam bên cạnh.

"Gọi quản lý khách sạn đến đây."

Kiều Nam: "Vâng.'

Kiều Nam chạy vội đi, chẳng bao lâu đưa một người đàn ông tầm 40 cùng quay lại.

Người đàn ông nhìn thấy Khương Nghênh, chủ động chào hỏi.

"Trưởng phòng Khương."

Khương Nghênh đáp lời, thái độ khiêm tốn.

"Tôi xin lỗi đã gây phiền phức cho anh."

Người đàn ông vội vàng phẩy tay.

"Phiền gì đâu, không có đâu."

Khương Nghênh chỉ về cửa phòng Quan Luy.

"Anh có thể nghĩ cách mở cửa giúp tôi không?"

Người đàn ông vẻ mặt lo lắng.

"Lúc nãy tôi đã bảo tiếp tân mang thẻ phòng thủ rồi. Nhưng cô Quan khóa trái, chúng tôi cũng không thể nào mở được."

Người đàn ông dứt lời, Khương Nghênh nhìn chằm chằm của phòng một lúc rồi nói.

"Phiền anh tìm giúp tôi hai người, tháo cửa này ra."

Người đàn ông kinh ngạc: "Hả?"

Khương Nghênh quay đầu lại nhìn anh ta.

"Anh yên tâm, công ty chúng tôi sẽ chịu mọi tổn thất."

Nghe Khương Nghênh nói sẽ chịu mọi tổn thất, nụ cười nở trên môi người đàn ông.

"Trưởng phòng Khương, cô nói vậy thì xa cách quá."

Rồi anh ta nói vài lời khách sách, sau đó lấy điện thoại tìm hai công nhân lên.

Sau 10 phút hơn, tiếng tháo cửa vang lên khắp cả hành lang.

Thấy cửa phòng sắp bị tháo ra, Quan Luy mở chốt cửa bên trong, đẩy nhẹ cánh, cánh cửa còn đính trên bản lề khung lắc lư qua lại.

"Ai bảo các người tháo cửa phòng tôi?"

Quan Luy nổi nóng.

Khương Nghênh đẩy hai người công nhân và bước lên trước. Vẻ mặt thản nhiên nhìn Quan Luy.

"Tôi."

Quan Luy nhìn Khương Nghênh với đôi mắt đỏ hoe.

"Tôi muốn gặp anh Dị."

Dạo gần đây mình có đợt thi nên sẽ chậm update, mong mọi người thông cảm cho mình nha ^-^ mình sẽ update truyện bù sau nha. Cảm ơn mọi người. Chúc mọi người cuối tuần dui dẻ nha ~~~