Vừa dứt lời, Nhiếp Chiêu đưa mắt nhìn Khương Nghênh, ánh mắt ẩn chứa nhiều điều khó đoán.
Nhiếp Chiêu cữ nghĩ rằng Khương Nghênh sẽ phải ngạc nhiên lắm.
Nhưng không, Khương Nghênh vẫn giữ được thái độ vô cùng bình tĩnh.
Nhiếp Chiêu nhìn Khương Nghênh chằm chằm một lúc, bỗng như hiểu ra điều gì, nhếch mép cười khẩy, "Em đã biết từ trước rồi à?"
Khương Nghênh,"Chú nói xong chưa vậy?"
Nhiếp Chiêu cười khẩy, càng thích thú hơn khi thấy phản ứng của Khương Nghênh, "Thú vị đấy."
Khương Nghênh đáp: "Tò mò quá chưa chắc đã hay đâu."
Nhiếp Chiêu nói tiếp: "Sinh ra trong một gia đình như thế, chắc hẳn em đã phải chịu nhiều thiệt thòi?"
Khương Nghênh nhìn lại Nhiếp Chiêu, ánh mắt dửng dưng.
Nhiếp Chiêu là kẻ quá hung hăng và đầy toan tính, luôn tỏa ra áp lực vô hình khiến người khác ngột ngạt.
Dưới ánh mắt toan tính của Nhiếp Chiêu, Khương Nghênh khẽ nheo mắt, im lặng không nói.
Lời vừa dứt, Nhiếp Chiêu khiến cả phòng khách chìm vào im lặng.
Một lúc sau, Nhiếp Chiêu tiến đến trước mặt Khương Nghênh, khẽ cười: "Em quá đề phòng rồi, Khương Nghênh. Anh đã nói ngay từ đầu, chưa từng có ý hại em. Nếu không phải anh ra tay ngăn cản, có lẽ em đã mất mạng."
Khương Nghênh khẽ ngước mắt nhìn Nhiếp Chiêu, "Chú Nhiếp có mục đích gì khi đối xử tốt với tôi như vậy?"
Tần Trữ ném điếu thuốc xuống đất, sải bước đến trước mặt Nhiếp Chiêu, một tay nắm chặt cổ áo anh ta như thể chào hỏi xã giao, nhưng lực tay lại không hề nhẹ.
Sắc mặt Nhiếp Chiêu biến đổi, quay đầu sang nói, "Luật sư Tần, anh làm gì thế?"
Tần Trữ lạnh lùng nói: "Hôm nay tôi bận lắm, không rảnh đôi co với anh."
Nhiếp Chiêu, "..."
Tần Trữ ghé sát tai Nhiếp Chiêu, lạnh lùng nói: "Hai tụ điểm của anh ở Dung Thành đã bị sờ gáy, Châu Dị bảo tôi nhắn anh, đây là bài học cho anh."