Sầm Hảo gửi liền hai tin nhắn, tất cả đều như đá chìm đáy biển.
Gần một tiếng sau, Tần Trữ mới trả lời: “Ừm, tôi đang bận.”
Sầm Hảo: “Vậy tôi không làm phiền anh nữa, đợi anh rảnh tôi mời anh ăn cơm.”
Tần Trữ: “Ừm.”
Nhìn vào màn hình trò chuyện, Sầm Hảo thở dài một hơi.
Nói chuyện với Tần Trữ thật sự rất áp lực.
Nếu không phải ông cụ nhà họ Tần hẹn cô cuối tuần này ăn cơm, biết chuyện cô bị thương ở chân, còn sắp xếp Tần Trữ chăm sóc cho cô.
Thì cô nhất định sẽ không liên lạc lại với anh ta.
Không phải vì lý do gì khác, chủ yếu là Tần Trữ quá lạnh lùng, khí chất quá mạnh mẽ, luôn khiến cô bất giác liên tưởng đến bậc trưởng bối trong nhà.
…
Lúc Khương Nghênh lái xe về đến khu Thủy Thiên Hoa Phủ, trong nhà rất náo nhiệt.
Vừa bước vào cửa, cô đã nghe thấy tiếng cười của Cát Châu vọng ra từ phòng khách: “Dì nhỏ, hay là cháu làm phù rể cho dì nhé!”
Tô Dĩnh ngồi trên sofa, vẻ mặt ngại ngùng: “Cũng được.”
“Dì nhỏ, chúng ta đã hứa rồi đấy, trong đội phù rể của dì nhất định phải có cháu.”
Cát Châu vừa dứt lời, Châu Dị liền trêu chọc: “Cậu là người nhà gái, chỉ có thể làm phù dâu thôi.”
Cát Châu suy nghĩ một lúc, cười hì hì nói: “Làm phù dâu cũng được.”
“Yên tâm, anh rể sẽ quyết định thay cậu, trong đội phù dâu nhất định có một vị trí cho cậu.”
Ba người đang trò chuyện thì Khương Nghênh thay dép, từ cửa bước vào phòng khách.
Nhìn thấy Khương Nghênh, Châu Dị đứng dậy đi tới, cong môi: “Về rồi à.”
Khương Nghênh nhìn Châu Dị, “Ừm” một tiếng, sau đó nhìn về phía Tô Dĩnh: “Dì.”
Tô Dĩnh đỏ mặt, vẻ mặt không tự nhiên: “Cháu ăn trưa chưa?”
“Chưa kịp ăn ạ.”
Nghe vậy, Tô Dĩnh vội vàng đứng dậy khỏi sofa: “Trong bếp còn thức ăn, dì hâm nóng cho cháu.”
Nói xong, Tô Dĩnh vội vàng bước vào bếp.
Nhìn thấy vậy, Khương Nghênh không nhịn được cười: “Dì ngại ngùng à?”
Châu Dị đưa tay nắm lấy tay Khương Nghênh: “Dì và chú ba đã ấn định ngày cưới vào mùng ba đầu tháng sau.”
Khương Nghênh nhướng mày: “Nhanh vậy sao?”
Châu Dị cười khẽ: “Chú ba nói phải tranh thủ thời gian.”
Khương Nghênh khó hiểu: “Hửm?”
Châu Dị cúi đầu, ghé sát tai Khương Nghênh, hạ giọng: “Tạo người.”
Khương Nghênh khựng lại, không biết thật giả thế nào, quay đầu nhìn Châu Dị.
“Em không tin anh à?” Châu Dị cười khẽ.
Nghĩ đến dáng vẻ nho nhã, lịch thiệp của Bùi Văn Hiên, Khương Nghênh thật sự không thể tưởng tượng nổi cảnh ông ta nói những lời như vậy.
Châu Dị hiểu ý Khương Nghênh, cười khẩy: "Tục ngữ nói, “Biết người biết mặt khó biết lòng”, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.”
Khương Nghênh: “…”
Khương Nghênh và Châu Dị đang thì thầm to nhỏ, Cát Châu ngồi trên sofa ho khan hai tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ: “Hai người có thể để ý đến cảm xúc của một con chó độc thân như tôi một chút được không?”
Khương Nghênh quay đầu lại: “Chúng tôi đang nói chuyện nghiêm túc.”
Cát Châu nhìn hai người họ đang thân mật, nhếch mép: “Tôi chẳng thấy hai người đang nói chuyện nghiêm túc gì cả.”
Khương Nghênh mỉm cười, định nói gì đó thì Tô Dĩnh đã bưng thức ăn từ trong bếp ra: “Nghênh Nghênh, đồ ăn hâm nóng xong rồi.”
“Vâng ạ.” Khương Nghênh vội đáp.
Nói xong, cô bước đến bàn ăn.
Tô Dĩnh đặt thức ăn lên bàn, sau đó quay vào bếp bưng ra một bát canh đặt trước mặt Khương Nghênh.
Khương Nghênh mỉm cười: “Cảm ơn dì ạ.”
“Cháu đừng chỉ lo làm việc mà quên mất sức khỏe, đến bữa phải ăn uống đàng hoàng, đến giờ phải nghỉ ngơi đầy đủ.”
“Vâng ạ.”
Khương Nghênh đáp, sau đó cúi đầu ăn cơm.
Tô Dĩnh đứng bên cạnh cô một lúc, sau đó kéo ghế ngồi xuống, lên tiếng: “Dì và bác sĩ Bùi sẽ kết hôn vào mùng ba đầu tháng sau.”
Khương Nghênh ngẩng đầu mỉm cười: “Dì, cháu chúc dì và chú ba trăm năm hạnh phúc.”
Tô Dĩnh đặt hai tay lên đùi, thỉnh thoảng lại vân vê tà áo, vẻ mặt lo lắng: “Nghênh Nghênh.”
“Dạ?”
Tô Dĩnh không dám nhìn vào mắt Khương Nghênh, cúi đầu nhìn xuống đất, mắt đỏ hoe: “Chuyện trước kia, dì xin lỗi cháu.”
Con người ai cũng có tình cảm, sau khoảng thời gian chung sống với nhau, trong lòng Tô Dĩnh đã thật sự có vị trí của Khương Nghênh.
Cũng giống như lời Châu Dị đã nói: Người chết đèn tắt, người sống quan trọng hơn người chết rất nhiều.
Đặc biệt là sau khi biết được sự thật của một số chuyện, Tô Dĩnh càng cảm thấy áy náy với Khương Nghênh.
Nói xong, Tô Dĩnh nắm chặt tà áo.
Khương Nghênh đặt đũa xuống, xoay người đối diện với Tô Dĩnh: “Dì, chuyện trước kia qua rồi, cháu có thể hiểu tâm trạng của dì lúc đó, dì muốn báo thù cho mẹ là thật, dì thương cháu cũng là thật, hai chuyện này không mâu thuẫn với nhau.”
Khương Nghênh hiểu chuyện và lý trí.
Hiểu chuyện và lý trí đến mức khiến người ta đau lòng.
Nói xong, thấy Tô Dĩnh không nói gì, Khương Nghênh mỉm cười chuyển chủ đề: “Dì, bây giờ chân dì đã khỏi rồi, dì có nghĩ đến việc mình muốn làm gì tiếp theo không?”
Tô Dĩnh mím môi.
Trước đây Tô Dĩnh luôn muốn đi làm giúp việc theo chị Trương, nhưng bây giờ bà ấy đã kết hôn với Bùi Văn Hiên, đi làm giúp việc rõ ràng là không phù hợp.
Nghề nghiệp không phân biệt cao thấp, nhưng ánh mắt của người đời lại chia người ta thành ba bảy loại.
“Cháu nhớ dì rất am hiểu về trồng hoa cỏ, dì có muốn mở một tiệm hoa không? Cháu sẽ đầu tư cho dì, coi như là của hồi môn.”
Nghe Khương Nghênh nói muốn đầu tư, Tô Dĩnh không cần suy nghĩ đã từ chối.
“Cháu cho dì không phải là của hồi môn, mà là sự tự tin của dì trước mặt chú ba.”
Nói xong, Khương Nghênh nhìn vẻ mặt bối rối của Tô Dĩnh, bổ sung thêm một câu: “Nếu dì không muốn dùng tiền của cháu, cứ coi như cháu cho dì vay, đợi dì kiếm được tiền rồi trả lại cháu.”