Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 589: Trút giận



Nhìn tin nhắn của Sầm Hảo, Tần Trữ đưa tay day day mi tâm, thở dài một hơi, rồi gọi điện thoại tìm tài xế.

Khoảng nửa tiếng sau, tài xế gõ cửa kính xe: “Tần tiên sinh phải không ạ?”

Tần Trữ đẩy cửa bước xuống xe: “Phải.”

“Xin hỏi anh muốn đi đâu ạ?”

Tần Trữ mở cửa sau, cúi người lên xe, trầm giọng nói: “Bệnh viện.”



Lúc Tần Trữ đến bệnh viện, Châu Dị vừa mới ngủ.

Tần Trữ thanh toán tiền cho tài xế, sau đó đi thang máy lên tầng.

Vài phút sau, Tần Trữ xuất hiện trong phòng bệnh.

Châu Dị đang ngủ mơ màng, bỗng cảm thấy có người đang nhìn mình từ đầu giường.

Lúc đầu, anh tưởng mình bị ảo giác, mãi đến khi nghe thấy tiếng ghế kéo, Châu Dị mới nhướng mày, mở mắt.

Dưới màn đêm u tối, hai người bạn nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau dưới ánh trăng hắt vào từ cửa sổ.

Châu Dị giật khóe miệng, trầm giọng nói: “Dạo này luật sư làm ăn khó khăn, ông đi làm thêm à?”

Tần Trữ ngồi xuống, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, không châm lửa: “Hửm?”

“Làm việc cho Diêm Vương, tối đến đi chiêu hồn hả?”

Tần Trữ rút điếu thuốc ra, đá vào giường Châu Dị: “Dậy đi, nói chuyện với tôi.”

Châu Dị nằm im bất động: “Tôi là bệnh nhân, cần nghỉ ngơi.”

Tần Trữ xoay xoay điếu thuốc trên tay, sau đó bóp nát, tàn thuốc rơi vãi trên đất.

Căn phòng im lặng một lúc, Tần Trữ bỗng lên tiếng: “Vừa nãy tôi hôn Sầm Hảo.”

Tần Trữ vừa dứt lời, đèn trong phòng bệnh đột nhiên sáng lên.

Ngay sau đó là giọng nói hóng hớt của Bùi Nghiêu: “Lúc nào? Vừa nãy sao?”

Tần Trữ: “…”

Châu Dị cười khẩy, chống tay ngồi dậy, dựa vào đầu giường: “Nếu ông muốn nói chuyện này, tôi hết buồn ngủ rồi đấy.”

Tần Trữ liếc nhìn Châu Dị, sau đó quay sang nhìn Bùi Nghiêu đang ngồi ở góc phòng trên giường gấp.

Bùi Nghiêu hiểu ý Tần Trữ, chủ động giải thích: “Tôi không yên tâm về Châu Dị nên tối nay ở lại chăm sóc ông ấy.”

Tần Trữ lạnh lùng hỏi: “Sao ông lại ngủ ở góc tường?”

“Tôi tự mình chuyển giường gấp vào đấy, góc tường dễ bị bỏ qua, người bình thường sẽ không phát hiện ra.”

“Hửm?”

Bùi Nghiêu nghiêm túc nói: “Châu Dị miệng lưỡi độc ác như vậy, đắc tội với biết bao nhiêu người, lỡ đâu có người ám sát ông ấy ban đêm thì sao? Tôi phải tìm một chỗ khuất để trốn chứ.”

Nói xong, Bùi Nghiêu duỗi người: “Tôi chăm sóc ông ấy là vì nể mặt Nghênh Nghênh.”

Bùi Nghiêu vừa dứt lời, Tần Trữ liền cười khẩy: “Rốt cuộc là nể mặt ai, trong lòng chúng ta đều rõ.”

Nghe Tần Trữ nói vậy, Bùi Nghiêu hơi lúng túng, ho khan hai tiếng, chuyển chủ đề: “Rốt cuộc chuyện giữa ông với cô giáo Sầm là sao? Không phải trước đây ông còn nói hai người không hợp sao?”

Nhắc đến Sầm Hảo, nụ cười trên mặt Tần Trữ biến mất: “Say rượu loạn tính.”

Bùi Nghiêu cười giễu cợt: “Đừng có giở trò đó ra, tửu lượng của ông thế nào, người khác không biết, tôi với Châu Dị còn không rõ sao?”

Tần Trữ im lặng một lúc, sau đó lại lấy một điếu thuốc từ trong bao ra châm lửa, rít hai hơi, kể lại toàn bộ sự việc.

Tần Trữ vừa dứt lời, Bùi Nghiêu liền cười phá lên: “Cái gì? Trịnh Vĩ là em trai cô Sầm sao?”

Tần Trữ sa sầm mặt: “Ừm, em trai ruột.”

“Cảm giác đánh em vợ thế nào?”

Tần Trữ lạnh lùng nhìn Bùi Nghiêu: “Châu Dị có bị ám sát tối nay hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết, chắc chắn ông sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai.”

Bùi Nghiêu cười cợt: “Tôi sợ chết sao? Ba mươi năm sau lại là một hảo hán.”

Tần Trữ xoay xoay cổ tay: “Được thôi, vừa hay tôi đang có lửa giận không biết trút vào đâu, ông đừng có trốn.”

Nói xong, Tần Trữ đứng dậy đi về phía Bùi Nghiêu.

Thấy vậy, Bùi Nghiêu nhảy khỏi giường, chân trần chạy trốn, miệng không ngừng chửi thề.

Dù là phòng bệnh VIP, diện tích cũng có hạn, chạy chưa được nửa vòng, Tần Trữ đã túm lấy cổ áo Bùi Nghiêu, ném anh ta lên giường.

Bùi Nghiêu cuộn tròn người lại, cười cầu xin: “Tần Trữ, à không, Tần đại ca, Tần thúc thúc, tôi sai rồi, thật đấy, tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình rồi…”

Tần Trữ tiến lên, chống một chân lên giường, nhếch mép cười: “Bây giờ mới biết thì muộn rồi!”

Bùi Nghiêu nhìn Châu Dị: “Châu Dị, chúng ta là anh em, ông không thể thấy chết không cứu chứ!”

Châu Dị đổi tư thế ngồi, thản nhiên nói: “Yên tâm, tôi sẽ nhắm mắt lại.”

Nói xong, Châu Dị liền nhắm mắt.

Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết của Bùi Nghiêu vang vọng khắp phòng bệnh.