Trợ lý Trần vừa dứt lời, Châu Dị nhíu mày: “Cận Bạch đâu?”
“Ở đồn cảnh sát ạ.”
Châu Dị lạnh lùng nói: “Cậu xuống đây, đi cùng tôi đến đồn cảnh sát.”
Nói xong, Châu Dị cúp máy, sau đó gọi cho Tần Trữ.
Chuông điện thoại reo một lúc, Tần Trữ bắt máy: “A Dị.”
Châu Dị nói ngắn gọn: “Đi cùng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến.”
“Bây giờ à?”
“Phải, bây giờ.”
Tần Trữ dừng một chút, rồi đáp: “Một tiếng nữa gặp ở đồn cảnh sát.”
Cúp máy với Tần Trữ, Châu Dị cất điện thoại, duỗi chân, trầm tư suy nghĩ.
Một lúc sau, trợ lý Trần đi thang máy xuống, mở cửa xe: “Châu tổng.”
Châu Dị bước xuống xe: “Cậu lái xe đi.”
Nói xong, Châu Dị đi đến ghế sau, mở cửa, cúi người ngồi vào.
Trợ lý Trần nhanh nhẹn đóng cửa xe cho anh, sau đó lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa nói với Châu Dị: “Lần này chuyện khá nghiêm trọng, cục trưởng Vương vừa gọi điện nói, e là không thể bảo lãnh được người.”
Châu Dị sa sầm mặt: “Là không thể bảo lãnh, hay là ông ta đã nhận tiền của Châu tam gia?”
“Đã điều tra rồi, rất sạch sẽ, không để lại dấu vết gì.”
Khóe miệng Châu Dị nhếch lên nụ cười chế giễu: “Lão cáo già.”
Nghe Châu Dị nói vậy, trợ lý Trần mím môi, không nói gì, lái xe đi.
…
Hơn một tiếng sau, xe đến đồn cảnh sát.
Châu Dị xuống xe, bước vào trong, vừa bước vào cửa đã có một cảnh sát lớn tuổi đi tới, cười nói: “Châu tổng.”
Châu Dị giả lả cười đáp: “Đội trưởng Triệu.”
“Gọi gì mà đội trưởng Triệu, Châu tổng cứ gọi tôi là Triệu Khoan là được.”
Châu Dị khẽ cười, không tiếp lời Triệu Khoan: “Người đâu?”
“Anh hỏi Cận tổng à? Cận tổng đang ở phòng thẩm vấn.”
“Tôi muốn gặp cậu ấy.”
Nghe vậy, Triệu Khoan cười gượng gạo: “Châu tổng, e là hơi khó, nói thật với anh, lần này Cận tổng phạm tội không nhỏ, bây giờ cậu ấy là đối tượng trọng điểm…”
Chưa để Triệu Khoan nói hết câu, Châu Dị đã lạnh lùng liếc nhìn ông ta.
Triệu Khoan nhìn thấy ánh mắt của Châu Dị, tim đập thình thịch, vội vàng im miệng.
Bầu không khí lập tức trở nên ngột ngạt.
Ngay khi Triệu Khoan cảm thấy mình sắp nghẹt thở, một cảnh sát trẻ tuổi chạy đến trước mặt ông ta, phá vỡ sự im lặng: “Đội trưởng Triệu.”
Triệu Khoan hít sâu một hơi, quay đầu nhìn cảnh sát trẻ tuổi: “Có chuyện gì?”
“Người trong phòng thẩm vấn không chịu hợp tác, không khai báo.”
Lông mày Triệu Khoan nhíu lại, định nói gì đó, nhưng vì Châu Dị đang ở đây, ông ta không dám nói nửa lời.
Châu Dị biết Triệu Khoan chỉ là đội trưởng, không có quyền quyết định, anh lạnh lùng nói: “Cục trưởng Vương có ở đây không?”
“Không có ý gì, hiện giờ ở phòng thẩm vấn có một người dân vô tội bị oan, vụ án phức tạp, e là cấp dưới không điều tra rõ được, Châu tổng muốn mời ông đích thân điều tra.”
Cục trưởng Vương: “…”
Lời của trợ lý Trần không chút sơ hở, cục trưởng Vương muốn phản bác, cuối cùng chỉ đành hắng giọng, cứng rắn nói: “Tôi e là tạm thời không đến được.”
Trợ lý Trần không tiếp lời, cúp máy.
Điện thoại vừa cúp, Triệu Khoan đứng bên cạnh đã toát mồ hôi lạnh: “Châu tổng, anh vào phòng thẩm vấn gặp Cận tổng trước nhé?”