Lời nhận xét của Châu Dị khiến Tiểu Tam đỏ mặt tía tai, càng thêm xấu hổ.
Châu Dị nói xong, rút tay ra khỏi túi, vỗ vai Tiểu Tam, sau đó ôm eo Khương Nghênh, đi vào trong.
Giữa phòng khách, hai tên côn đồ đã tấn công Tô Dĩnh bằng dao giờ đây đang bị trói chặt, quỳ gối trên sàn nhà.
Cả hai đều bị thương nặng, dù lớp quần áo đã che đi phần nào vết thương nhưng mặt mũi đã bê bết máu.
Châu Dị bước vào nhà, đi đến trước mặt hai người, cố ý dừng lại một chút rồi lạnh lùng hỏi: “Ai là kẻ đã đâm dì nhỏ tôi?”
Châu Dị vừa dứt lời, chưa kịp để Tần Trữ ngồi trên ghế sofa lên tiếng, một trong hai tên côn đồ đã run rẩy lắp bắp: “Anh, anh ta, không phải tôi.”
Nghe thấy lời thú nhận hèn nhát đó, ánh mắt Châu Dị lóe lên tia tàn nhẫn. Không chút do dự, anh giơ chân đá mạnh vào kẻ vừa lên tiếng.
Tên kia ngã nhào xuống đất, cả người run rẩy.
Tên còn lại nhìn thấy vậy, mắt trợn ngược, ngã vật ra đất bất tỉnh.
“Tạt nước lạnh cho hắn ta tỉnh lại.”
Châu Dị nói xong, dẫn Khương Nghênh đến ghế sofa ngồi xuống.
Thấy hai người đã an tọa, Tần Trữ đẩy tách trà trên bàn về phía Khương Nghênh, ân cần nói: "Nghênh Nghênh, em thử nhấp một ngụm xem, đây là trà quý ông nội anh đấy."
Tần Trữ: "Đánh gần chết rồi mà vẫn cứng miệng lắm."
Châu Dị nhếch mép, định nói gì đó thì Khương Nghênh đang ngồi bên cạnh uống một ngụm trà, lên tiếng: “Để em.”
Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị và Tần Trữ đồng thời nghiêng đầu nhìn cô.
Khương Nghênh đặt cốc trà xuống, ngẩng đầu nhìn Tần Trữ: “Hình như nhà anh có một tầng hầm bỏ trống.”
Tần Trữ nghe vậy, không trả lời, mà nhướng mày nhìn Châu Dị.
Châu Dị ngập ngừng giây lát, rồi gật đầu. Anh cầm lấy cốc nước Khương Nghênh vừa uống, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Thấy Châu Dị gật đầu, Tần Trữ cười nhẹ: “Có, đưa hai tên này xuống tầng hầm nhé?”
Khương Nghênh khẽ đáp: “Cảm ơn.”
Khương Nghênh nói xong, Tần Trữ liền quay đầu ra hiệu cho thuộc hạ.
Thuộc hạ hiểu ý, lôi hai tên kia xuống tầng hầm.
Khương Nghênh đứng dậy, đi được hai bước, cô liếc nhìn con dao dính máu trên bàn trà, ngẩng đầu hỏi Tần Trữ: “Đây là con dao đâm dì nhỏ à?”
Tần Trữ không giấu giếm: “Đúng là con dao đó.”
Khương Nghênh quay người đi đến bàn trà, cầm lấy con dao, không nói gì, xoay người rời đi.
Khi Khương Nghênh rời khỏi, Tần Trữ tựa người vào ghế sofa, ánh mắt sâu thẳm nhìn Châu Dị: "Nghênh Nghênh đi rồi, ông không định đi theo xem sao?"
Châu Dị lướt nhẹ ngón tay trên vành cốc nơi Khương Nghênh vừa chạm môi, giọng anh bình thản đến lạ: "Tệ lắm thì cũng chỉ thêm hai mạng người, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Tần Trữ bật cười, giọng pha chút trêu chọc: "Hình như có ai đó từng tuyên bố mình là thương nhân chân chính mà nhỉ?"
Châu Dị nhướng mày: “Có sao?”
Trong căn hầm tối tăm, tên đàn ông còn tỉnh táo đang quỳ rạp dưới chân Khương Nghênh, liên tục dập đầu van xin.
“Đừng giết tôi, xin cô đừng giết tôi.”
“Tôi chỉ là kẻ tép riu, tất cả đều do cấp trên sắp xếp.”
Khương Nghênh nhìn gã đàn ông bằng ánh mắt lạnh băng, rồi ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài ấn nhẹ vào động mạch cổ hắn: "Tôi bị bệnh tâm thần đấy."
Tên kia cứng đờ người, không dám nhúc nhích, run rẩy nói: “Cô, cô…”
Khương Nghênh: “Lúc lên cơn, tôi sẽ giết người.”
Nhìn Khương Nghênh như vậy, tên kia không dám thở mạnh.
Khương Nghênh không biểu lộ vui giận, ngay khi tên kia tưởng rằng Khương Nghênh sẽ ra tay với hắn ta, Khương Nghênh đột nhiên thu dao lại, đâm vào đùi tên vừa bị dọa ngất.
Tên bị dọa ngất, sau khi bị tạt nước lạnh, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Nhưng bị đâm một nhát dao này, hắn ta hét lên đau đớn, mở mắt ra.
Tên kia sợ hãi nhìn con dao đang cắm trên đùi mình, trợn mắt nhìn Khương Nghênh.
Khương Nghênh thản nhiên, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào trên mặt, cô xoay con dao trên đùi hắn ta 360 độ, hỏi với vẻ mặt vô cảm: “Đau không?”