Khương Nghênh làm việc luôn thẳng thắn, dứt khoát, không dây dưa dài dòng.
Nghe cô nói vậy, sắc mặt Vu Bằng Đào thay đổi, anh ta đưa tay cầm cốc trà lên, nhấp một ngụm: “Giám đốc Khương, câu hỏi này tôi không thể trả lời. Mỗi ngành đều có quy tắc riêng, nếu hôm nay tôi bán đứng người cung cấp thông tin cho cô, sau này tôi còn làm ăn gì trong giới này nữa?"
Khương Nghênh: “Ba mươi triệu.”
Vu Bằng Đào sững người, tiếp tục uống trà: “Không phải vấn đề tiền bạc.”
Khương Nghênh liếc nhìn anh ta: “Năm mươi triệu.”
Đáy mắt Vu Bằng Đào lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, anh ta cười khẽ: "Giám đốc Khương, tôi lăn lộn trong giới này đến bây giờ không dễ dàng gì, cô muốn dùng năm mươi triệu để mua đứt sự nghiệp của tôi, có phải là quá rẻ không?"
Khương Nghênh thản nhiên đáp: “Nếu phóng viên Vu không đồng ý với giá năm mươi triệu, tôi cũng không ép.”
Nói xong, Khương Nghênh gõ nhẹ ngón tay lên bàn, mỉm cười: “Nói thật, Tôi không nhất thiết phải bảo vệ Nhậm Huyên, Châu thị truyền thông có rất nhiều nghệ sĩ, thiếu một Nhậm Huyên, cũng không tổn thất gì lớn.”
Vu Bằng Đào: “Bây giờ Nhậm Huyên là nghệ sĩ hạng A của Châu thị Meida.”
Khương Nghênh: “Châu thị Meida không thiếu nhất chính là nghệ sĩ hạng A.”
Vu Bằng Đào cứng họng.
Khương Nghênh thu tay về, chỉnh lại tư thế, nói: “Tôi chỉ tò mò, rốt cuộc là ai đứng sau giở trò với Châu thị Media, nếu anh nói ra, tôi sẽ trả anh 50 triệu, còn nếu anh thật sự không muốn nói, coi như hôm nay tôi chưa từng đến đây.”
Vu Bằng Đào: “…”
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi.
Đặc biệt là những người làm phóng viên giải trí, có mấy ai đưa tin một cách trung thực.
Tám, chín phần mười là bất chấp thủ đoạn để “câu view”.
Khương Nghênh đang đánh cược vào lòng tham của con người.
Cô đánh cược Vu Bằng Đào tham tiền, không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của năm mươi triệu.
Khương Nghênh vừa dứt lời, trong phòng riêng liền chìm vào im lặng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ngay khi Khương Nghênh sắp hết kiên nhẫn, Vu Bằng Đào trầm giọng nói: "Thành giao."
Khương Nghênh cười nhạt, ra hiệu cho Vu Bằng Đào nói.
Vu Bằng Đào nhìn Khương Nghênh, nuốt nước bọt: “Giám đốc Khương, cô có thể giữ bí mật cuộc trò chuyện hôm nay của chúng ta không?”
Khương Nghênh: "Yên tâm, tôi không có sở thích tự chuốc lấy phiền phức."
Chuyện hôm nay nếu bị lộ ra ngoài, cũng không có lợi gì cho danh tiếng của cô.
Sau này còn paparazzi nào dám bán tin cho cô nữa.
Nghe Khương Nghênh nói vậy, Vu Bằng Đào hít một hơi thật sâu, tự trấn an bản thân, nói: “Đoạn ghi âm là do một trợ lý bên cạnh Nhậm Huyên đưa cho tôi, cô ta tên là Tiểu Bạch.”
Tiểu Bạch.
Khương Nghênh hoàn toàn không có ấn tượng gì về việc bên cạnh Nhậm Huyên có người tên là Tiểu Bạch.
Vu Bằng Đào nói xong, dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Lý do tôi "bóc phốt" chuyện này là vì có người chuyển ba triệu vào tài khoản của tôi, yêu cầu tôi tung tin.”
Nói xong, Vu Bằng Đào buông cốc trà xuống, dùng tay xoa xoa chỗ quần bị ướt: “Tôi nghĩ, dù sao tôi cũng là vì tiền, đối phương cũng không yêu cầu gì quá đáng, nên tôi đã đồng ý.”
Khương Nghênh lạnh lùng hỏi: “Anh biết đối phương là ai không?”
Vu Bằng Đào lảng tránh ánh mắt, có vẻ như anh ta không muốn nói.
Khương Nghênh nheo mắt: “Phóng viên Vu, sự kiên nhẫn của tôi có hạn.”
Nghe vậy, Vu Bằng Đào hít một hơi thật sâu, liều mạng nói: “Đối phương không nói cho tôi biết thân phận của anh ta, nhưng vì sợ rước họa vào thân, tôi đã bí mật điều tra, đối phương là người của Hải Tinh truyền thông.”
Cả giới giải trí đều biết Hải Tinh Media và Châu thị Media luôn “bất hòa”,
"Đánh người ngã ngựa" là chiêu trò quen thuộc của Hải Tinh Media.
Khương Nghênh: “Sao tôi phải tin lời anh nói?”
Vu Bằng Đào siết chặt tay, lấy một tập tài liệu từ trong túi xách đặt trên ghế bên cạnh, đưa cho Khương Nghênh: “Tôi có bằng chứng.”