Khương Nghênh vừa gửi tin nhắn đi, Châu Dị đã lập tức trả lời.
Châu Dị:??
Khương Nghênh thành thật kể lại: Em và Khúc Tích đang ở nhà họ Bùi, nhìn thấy nhà họ Bùi thuê công ty chuyển nhà đến dọn đồ.
Châu Dị: Ừm, dì nói mắt không thấy tâm không phiền, không muốn nhìn thấy mấy người họ hang của nhà họ Bùi, muốn ra trang trại ở ngoại ô nghỉ dưỡng vài ngày.
Khương Nghênh: …
Châu Dị hỏi: Sao vậy?
Khương Nghênh: Khúc Tích bán công ty rồi, Bùi Nghiêu biết chưa?
Châu Dị trả lời: Lão Bùi mua rồi.
Khương Nghênh: …
Cốt truyện thật ly kỳ.
Ngay cả người bình tĩnh như Khương Nghênh, lúc này cũng không nhịn được hít hai hơi thật sâu.
Quả là một nước cờ lớn.
Xem ra Bùi Nghiêu lần này được cả tình lẫn tiền.
Khương Nghênh gửi tin nhắn xong cho Châu Dị, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khúc Tích cũng buông mẹ Bùi ra.
Mẹ Bùi rõ ràng là đã biết chuyện gì đang xảy ra, bà xúc động nói: “Tích Tích, con bé này sao lại thật thà thế chứ?”
Khúc Tích giả vờ vui vẻ: "Dì, không nói đến chuyện của Bùi Nghiêu nữa, chẳng phải chúng ta vẫn là bạn thân sao? Bạn thân gặp nạn, con không thể nào trơ mắt đứng nhìn không giúp được, đúng không? Thế thì con còn là người nữa không?"
Nói xong, để mẹ Bùi không cảm thấy áy náy, Khúc Tích quay đầu nhìn Khương Nghênh: “Tôi luôn đối xử với bạn bè như vậy, phải không, Nghênh Nghênh?”
Khương Nghênh: “Hình… như vậy.”
Nghe thấy Khương Nghênh nói vậy, Khúc Tích sợ mẹ Bùi nghi ngờ, cô ấy nháy mắt với Khương Nghênh: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Khương Nghênh: “Phải.”
Khúc Tích cười tủm tỉm, quay đầu nhìn mẹ Bùi: “Dì, dì thấy chưa, con không lừa dì mà."
Mẹ Bùi nắm chặt tay Khúc Tích: "Tích Tích, dì đảm bảo với con, Bùi Nghiêu nhất định sẽ đối xử tốt với con cả đời, nếu nó dám có lỗi với con, dì sẽ đích thân đánh gãy chân nó."
Khúc Tích hoàn toàn là “theo bản năng”, sau khi nói xong, bầu không khí liền trở nên xấu hổ.
May mà mẹ Bùi có EQ cao, bà cười, nhỏ giọng đáp: “Con muốn dì đánh chân nào, dì sẽ đánh chân đó.”
Khúc Tích đỏ mặt gật đầu: “Nhất ngôn cửu đỉnh.”
Cuối cùng, công ty chuyển nhà cũng không chuyển nhà được, vì căn hộ của Khúc Tích quá nhỏ, không chứa hết đồ đạc của nhà họ Bùi.
Người đứng đầu công ty chuyển nhà nghe nói không chuyển nữa, lập tức xụ mặt: “Xe chúng tôi cũng đã đến rồi, các người nói không chuyển là không chuyển sao?”
Mẹ Bùi tức giận: “Anh có thái độ gì vậy?”
Đối phương: "Thái độ gì à? Thì chính là thái độ này đấy, còn chưa quyết định xong có dọn hay không, mà đã gọi công ty chuyển nhà làm gì?"
Thấy hai bên sắp xảy ra tranh cãi, Khương Nghênh liền bước lên, lấy điện thoại ra quét mã QR thanh toán của người đứng đầu công ty chuyển nhà.
Đối phương thấy vậy, cơn giận lập tức tan biến.
Khương Nghênh: "Xin lỗi anh, làm phiền các anh chạy một chuyến vô ích."
Tục ngữ có câu, “đánh kẻ chạy đi, không ai đánh kẻ chạy lại”.
Khương Nghênh đã trả tiền, lại còn xin lỗi, người đàn ông kia liền gật đầu với cô, xoay người gọi đồng nghiệp lên xe rời đi, trước khi lên xe còn lầm bầm vài câu không vui.
Nhìn theo bọn họ rời đi, Khương Nghênh quay đầu nhìn mẹ Bùi: “Dì, dì có cần mang theo vài bộ quần áo để thay không?”
Nghe vậy, mẹ Bùi hoàn hồn, cười nói: “Đúng là cần mang theo vài bộ để thay.”
Nói xong, mẹ Bùi vỗ tay Khúc Tích: “Tích Tích, con với Nghênh Nghênh có muốn vào nhà ngồi một lát không?”
Khúc Tích: “Vâng ạ.”
Nói xong, mấy người cùng nhau vào nhà.
Vào nhà, mẹ Bùi và người giúp việc lên lầu thu dọn quần áo, Khúc Tích nhỏ giọng nói với Khương Nghênh: “Bạn thân, vừa nãy biểu hiện tốt lắm.”
Khương Nghênh cười đáp: “Họ đều là người làm công ăn lương, không phải cố tình gây sự, chỉ là tức giận vì chạy không công thôi.”