Khúc Tích vừa dứt lời, thấy Bùi Nghiêu nhìn cô chằm chằm, sợ anh ta trả lại thẻ ngân hàng, cô liền tìm đại một lý do, đứng dậy rời đi.
Giờ ăn tối.
Mẹ Bùi liên tục gắp thức ăn cho Khúc Tích.
Khúc Tích vừa cúi đầu ăn cơm, vừa khen ngợi mẹ Bùi nấu ăn ngon.
Mẹ Bùi vui vẻ nói: “Tích Tích, con không biết đâu, thực ra hồi bé Nghiêu Nghiêu có một khoảng thời gian dài là do dì tự tay nấu cơm cho nó, sau đó...”
Nói đến đây, mẹ Bùi đột nhiên im bặt, vẻ mặt kỳ lạ.
Khúc Tích tò mò ngẩng đầu lên: “Sau đó thì sao ạ?”
Mẹ Bùi lúng túng: “Không có gì, ăn cơm, ăn cơm.”
Nhìn vẻ mặt của mẹ Bùi, Khúc Tích không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc cô định bỏ qua, thì bố Bùi khẽ ho khan hai tiếng, nói: "Sau đó, Bùi Nghiêu bị ngộ độc thực phẩm ba lần liên tiếp, mẹ con mới từ bỏ giấc mộng làm đầu bếp của mình."
Khúc Tích: “…”
Không biết có phải là do tâm lý hay không.
Khúc Tích bỗng chốc cảm thấy khó nuốt.
Có lẽ là vì sợ chết, nên sau khi nghe xong câu chuyện này, khẩu phần ăn của Khúc Tích từ một bát rưỡi giảm xuống còn nửa bát.
Sau bữa cơm, bố Bùi và mẹ Bùi dọn dẹp bàn ăn, Khúc Tích nhận được điện thoại của mẹ Khúc.
Mẹ Khúc hỏi tội qua điện thoại: “Mấy giờ rồi mà con còn chưa về nhà?”
Khúc Tích đứng bên cửa sổ phòng ngủ phụ, ấp úng: “Tối nay con không về.”
Mẹ Khúc hỏi: “Con không về nhà thì ở đâu?”
Khúc Tích đáp: “Ở căn hộ của con chứ sao.”
Mẹ Khúc nghe vậy, dịu giọng: “Giận mẹ sao?”
Khúc Tích nói: “Không ạ.”
Mẹ Khúc: “Vậy sao con không về?”
Khúc Tích: "Thì, thì con muốn ở căn hộ vài hôm."
“Hiểu con không ai bằng mẹ”.
Nghe thấy giọng điệu lúng túng của Khúc Tích, Khúc mẹ hừ lạnh một tiếng: "Nói đi, con lại giấu mẹ làm gì đấy?"
Giấy không gói được lửa, Khúc Tích nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên kính, cúi đầu, áp trán vào kính, nói: "Mẹ, con đưa bố mẹ Bùi Nghiêu đến căn hộ của con rồi."
Mẹ Khúc: “…”
Khúc Tích nói xong, mẹ Khúc im lặng hồi lâu.
Khúc Tích cũng im lặng, cô mấp máy môi, định nói gì đó thì mẹ Khúc đã cúp điện thoại.
Nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, Khúc Tích dựa vào cửa sổ, thở dài một hơi.
Vài phút sau, điện thoại Khúc Tích rung lên.
Khúc Tích cúi đầu mở điện thoại, là tin nhắn của mẹ Khúc: Tối nay con ngủ riêng với Bùi Nghiêu, cho nó ngủ ghế sofa, đừng để bố mẹ nó coi thường con.
Nhìn thấy tin nhắn của mẹ Khúc, Khúc Tích cười, nhắn lại: Mẹ, mẹ không giận sao?
Mẹ Khúc: Giận thì có tác dụng gì?
Khúc Tích: Mẹ, con yêu mẹ.
Mẹ Khúc: Bớt nói nhảm đi, đường con tự chọn, sau này đừng có khóc lóc với mẹ.
Nhắn tin xong với mẹ Khúc, Khúc Tích nắm chặt điện thoại di động, đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm.
Cô sống ba mươi năm, luôn sống theo khuôn phép.
Hình như đây là lần đầu tiên cô làm chuyện “nổi loạn” như vậy.
Chậc, “tuổi nổi loạn” của cô đến muộn quá.
Khúc Tích đang suy nghĩ miên man, thì cánh cửa bỗng nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Khúc Tích quay đầu lại, Bùi Nghiêu đứng ở cửa, tay vịn nắm cửa.
Khúc Tích: “Anh… muốn nghỉ ngơi à?”
Bùi Nghiêu “ừm” một tiếng: “Anh lấy chăn, em có chăn dự phòng không?”
Khúc Tích gật đầu: “Có.”
Nói xong, Khúc Tích bước đến tủ quần áo, cúi người tìm kiếm ở ngăn thứ hai từ dưới lên.
Đang tìm kiếm, một bàn tay to lớn, ấm áp, đột nhiên đặt lên eo cô.
Khúc Tích dường như ngừng thở, cả người cứng đờ.
Giây tiếp theo, giọng nói trầm thấp, khàn khàn của Bùi Nghiêu vang lên sau lưng cô: “Tích Tích, anh muốn… muốn…”