Người đàn ông trẻ tuổi nói chuyện với vẻ mặt nghiêm túc, không hề có chút “gian trá” nào.
Khúc Tích nghe vậy, liên tục gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ Vương."
Người đàn ông: “Không có gì, đó là việc tôi nên làm.”
Nói xong, anh ta đi đến bên cạnh hộp y tế, lấy vài hộp thuốc đặt ở đầu giường cho Bùi Nghiêu: "Uống thuốc theo hướng dẫn sử dụng, đúng giờ."
Bùi Nghiêu giả vờ cảm ơn: “Cảm ơn bác sĩ Vương.”
Người đàn ông nhìn Bùi Nghiêu, cười đầy ẩn ý, không đáp lời.
Vài phút sau, Khúc Tích tiễn người đàn ông ra ngoài.
Lúc Khúc Tích quay lại phòng, cô nhìn thấy Bùi Nghiêu vừa ho khan, vừa chống tay ngồi dậy.
Thấy vậy, Khúc Tích vội vàng chạy đến dìu anh ta: “Anh dậy làm gì?”
Bùi Nghiêu: “Khụ khụ, muộn rồi, khụ khụ khụ, anh nên về rồi, khụ khụ khụ khụ…”
Từ lúc sốt đến giờ, chưa đầy một tiếng đồng hồ, bệnh của Bùi Nghiêu “nặng” lên trông thấy.
Nhìn thấy anh ta ho, Khúc Tích sợ anh ta ho đến mức “văng cả phổi” ra ngoài.
Khúc Tích mím môi, dìu Bùi Nghiêu dựa vào đầu giường: “Lúc nãy bác sĩ Vương nói gì, gió thổi vào sẽ khiến bệnh trở nên nghiêm trọng hơn, anh không nghe thấy sao?"
Bùi Nghiêu: “Nhưng, khụ khụ khụ…”
Bùi Nghiêu nói một chữ “nhưng”, sau đó ho khan không ngừng.
Khúc Tích nhíu mày: "Thôi đi, đừng có nhưng nữa, ho thành ra thế kia rồi, uống thuốc trước đi."
Nói xong, Khúc Tích xoay người đi lấy thuốc và cốc nước cho Bùi Nghiêu.