Khương Nghênh cầm điện thoại muốn cúp máy.
Giọng nói từ tính của Chu Dịch vừa vặn vang vào tai cô.
Khương Nghênh cau mày, trong lúc nhất thời muốn giả vờ như không nghe thấy và cúp điện thoại.
"Khương quản lý, Chu Tổng nói cô tới đây!"
"Ừm."
Rốt cuộc tố chất công việc đã bắt cóc cô, không để cho cô làm chuyện phản nghịch như vậy.
Khương Nghênh cầm cuốn sổ kế hoạch đi đến trước cửa phòng làm việc của trưởng phòng kế hoạch.
Cùng lúc thấy giám đốc phòng kế hoạch đang gật đầu cúi người để lấy lòng Chu Dịch.
Chu Dịch thân hình cao dài tựa vào sofa hút thuốc, còn trưởng phòng kế hoạch Triệu Sáng đứng trước mặt anh với chiếc gạt tàn cầm trên tay.
Mỗi lần Chu Dịch đưa tay ra gạt tàn thuốc đều đúng thời điểm đưa tới nhặt lấy tàn thuốc.
Bộ dạng khom lưng của Triệu Sáng khiến Khương Nghênh đứng ở cửa không khỏi nghĩ tới vị tổng quản của thời xưa.
Nếu đặt chuyện này vào thời cổ đại, Triệu Sáng chắc chắn sẽ là người thích hợp với vị trí đại tổng quản.
Sau khi quan sát sự tương tác giữa hai người được một lúc, Khương Nghênh mới đưa tay gõ cửa.
Triệu Sáng quay đầu lại khi nghe thấy âm thanh đó, trên môi nở nụ cười xin lỗi: "Khương quản lý."
Khương Nghênh cười đáp lại: "Triệu quản lý."
Chu Dịch nhìn thấy Khương Nghênh, chỉ liếc qua rồi thu hồi ánh mắt, đem điếu thuốc trong tay dụi tắt vào gạt tàn Triệu Sáng đáng cầm.
Chu Dịch có thể không chào hỏi với Khương Nghênh.
Còn Khương Nghênh lại không thể.
Khương Nghênh mang giày cao gót bước vào cửa, nhẹ nhàng hé đôi môi đỏ mọng: "Chu Tổng."
Chu Dịch luôn phân biệt rõ ràng giữa việc công và tư, không nói gì thừa thãi, vẫy tay với Khương Nghênh: "Hai người cứ bàn bạc với nhau, không cần phải để ý đến tôi."
Sau khi Chu Dịch nói vậy, Khương Nghênh thật sự không nói thêm một lời với anh, nhấc giày cao gót đến bàn làm việc, mở tập tài liệu trên tay, quay lại nhìn Triệu Sáng: "Triệu quản lý?"
Triệu Sáng run lên, vô thức nhìn về phía Chu Dịch.
Chu Dịch nhướng mày, ngón tay thon dài gõ gõ lên tay vịn sofa, "Nhìn tôi làm gì thế? Khương quản lý đang gọi ông đấy!"
Triệu Sáng gượng cười hai tiếng, kiên trì bước tới: "Khương quản lý."
Khương Nghênh đứng quay lưng về phía Chu Dịch, cúi người xuống khiến áo vest bị hơi kéo lên, lộ ra vòng eo thon gọn trắng nõn.
Đôi mắt dài và hẹp của Chu Dịch hơi híp lại, ánh mắt quét qua như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt thờ ơ.
Khương Nghênh chỉ ra một vài thiếu sót trong kế hoạch, Triệu Sáng lộ rõ vẻ khó xử trên gương mặt: "Có lẽ sẽ hơi khó để sửa đổi những điểm này".
Khương Nghênh: "Khó cũng phải thay đổi. Đại hội thường niên năm nay không thể coi thường được. Một mối nguy hiểm nhỏ tiềm ẩn có thể biến thành vấn đề lớn."
Triệu Sáng không dám phản bác vì có sự hiện diện của Chu Dịch ở đây, chỉ có thể cười cười đáp cô: "Khương quản lý, chúng ta sẽ cố gắng hết sức, cố gắng hết sức."
Khương Nghênh mở mắt nhìn thẳng hắn: "Không phải cố gắng, mà là nhất định phải đổi."
Triệu Sáng, "..."
Khương Nghênh nổi tiếng là người nghiêm túc và tận lực trong công việc.
Triệu Sáng trên mặt có chút không nhịn được, ngượng ngùng cười: "Khương quản lý, có một số vấn đề không đơn giản như cô nói, ví dụ như vấn đề vừa rồi cô chỉ ra không phải là kế hoạch ban đầu của bộ phận kế hoạch chúng ta, mà là Quan tiểu thư yêu cầu. Cô cũng biết đấy, truyền thông cho Chu thị chúng ta lần này là Quan tiểu thư, những yêu cầu nhỏ này..."
Khương Nghênh đứng thẳng lên, không kiêu ngạo không tự ti nhìn Triệu Sáng: "Anh phải sửa lại những điểm tôi vừa chỉ ra. Nếu sai lệch màu sắc sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến hiệu ứng của hình ảnh. Về phía Quan Lôi, nếu cô ta không làm được, thì chỉ cần thay thế người."
Triệu Sáng bị lời nói của Khương Nghênh làm cho kinh ngạc ngay tại chỗ, nhất thời chưa tỉnh táo lại.
Quan Lôi là ai?
Đó chính là bạn gái tin đồn của Chu Dịch, người phụ nữ có khả năng lớn nhất sẽ trở thành bà chủ của truyền thông Chu thị!
Khương Nghênh cứ như thế mà tùy tiện nói muốn đổi là đổi ư?!
Triệu Sáng lần này không dám cứng rắn cùng với Khương Nghênh, cười nói: "Cái này, không ổn sao?"
Triệu Sáng ngoài mặt như đang hỏi Khương Nghênh nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Chu Dịch qua vai Khương Nghênh.
Chu Dịch nghiêng người ngồi tại sofa, khớp xương ngón tay vuốt vuốt tách trà, khóe miệng nở nụ cười có chút nham hiểm: "Nếu đổi Quan Lôi, em định để ai lên thay thế?"