Tần Trữ cười: "Không căng thẳng, sao em lại đột nhiên im lặng?"
Sầm Hảo im lặng, nhìn chằm chằm Tần Trữ, sau khoảng một phút, cô hít một hơi thật sâu, như thể đã hạ quyết tâm: "Tần Trữ, em biết anh thích em."
Tần Trữ nín thở, cả người căng cứng: "Rồi sao nữa?"
Sầm Hảo cúi đầu, trong mắt đong đầy hơi nước do say rượu: "Nhưng anh không thích con người thật của em, anh thích em là vì vẻ ngoài dịu dàng của em..."
Sầm Hảo nói hai câu này rất nhỏ.
Có lẽ vì say rượu, nên cảm xúc trong mắt cô không giấu được, rõ ràng là đang buồn bã.
Tần Trữ từ nhỏ đã lăn lộn trong giới toàn những cáo già, anh bỗng nhiên hiểu ra vài điều khi nhìn thấy biểu cảm này của Sầm Hảo.
Tần Trữ mỉm cười: "Nói tiếp đi."
Sầm Hảo ngơ ngác: "Nói tiếp gì?"
Tần Trữ cười: "Vậy nên, đây là lý do em nhiều lần từ chối anh à?"
Đối mặt với câu hỏi của Tần Trữ, Sầm Hảo không nói gì, mím chặt môi.
Trong phòng im lặng như tờ, Tần Trữ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Sầm Hảo.
Một lúc lâu sau, khi Tần Trữ định từ bỏ thì Sầm Hảo đột nhiên đỏ hoe mắt, uất ức nói: "Em cũng đã từng nghĩ xem có nên giả vờ dịu dàng cả đời hay không, dạo này em đang thử..."