Khúc Tích vừa dứt lời, Khương Nghênh liền đưa tay đẩy nhẹ vào sau gáy cô.
Do lực đẩy, Khúc Tích loạng choạng lảo đảo về phía trước.
"Ác thế?"
Khúc Tích đứng vững lại, quay đầu xoa gáy trừng mắt nhìn Khương Nghênh.
Khương Nghênh mỉm cười tiến lên, "Bà còn nói linh tinh nữa, lần sau còn ác hơn lần này."
Khúc Tích, "Thấy sắc quên bạn."
Khương Nghênh cười, đưa tay xoa sau gáy Khúc Tích, "Đừng diễn nữa, tôi có dùng sức đâu."
Khúc Tích nghe vậy, bỏ tay đang xoa sau gáy xuống đặt lên ngực, diễn xuất càng thêm sống động, "Tuy lúc đẩy sau gáy tôi, bà không dùng sức, nhưng cú đẩy đó của bà đã đẩy trúng tim tôi rồi..."
Nói rồi, Khúc Tích làm ra vẻ đau khổ, "Bà vậy mà lại vì một người đàn ông mà ra tay với tôi."
Khương Nghênh, "Vẫn còn diễn à?"
Khúc Tích, "Hôm nay nếu bà không cho tôi một lời giải thích hợp lý, tôi sẽ, tôi sẽ..."
Khúc Tích ấp úng "tôi sẽ" mãi mà không tìm được câu tiếp theo phù hợp.
Cô còn đang ậm ờ, Khương Nghênh liền cười cắt ngang, "Đến nơi rồi, bà vẫn chưa nói cho tôi biết, rốt cuộc Sầm Hảo làm sao vậy?"
Nhắc đến Sầm Hảo, Khúc Tích liền thuận thế mà xuống, "Sầm Hảo à."
Khương Nghênh khẽ cười, "Đừng nói là bà cũng không biết Sầm Hảo xảy ra chuyện gì đấy nhé."
Khúc Tích liếc nhìn Khương Nghênh, lấy điện thoại từ trong túi ra, "Tôi biết chứ!"
Thực ra ban đầu Khúc Tích thật sự không biết, nhưng vừa nãy trên đường đến đây, cô đã lặng lẽ hỏi Sầm Hảo.
Lúc đầu Sầm Hảo còn không nói, cuối cùng chắc cũng thấy giấu không được nữa, đành phải khai hết.
Khúc Tích mở điện thoại đưa cho Khương Nghênh xem.
Khương Nghênh nhận lấy, xem qua đoạn hội thoại của hai người, bật cười trêu chọc, "Xem ra tửu lượng của Sầm Hảo cũng ngang ngửa với bà đấy."
Khúc Tích hào phóng đáp, "Không, so với tôi, Sầm Hảo còn kém xa."
Khương Nghênh trêu chọc, "Kẻ tám lạng, người nửa cân."
Khúc Tích phản bác, "Không không không, nếu là tôi, tối qua uống say như vậy, tôi đã phải tranh thủ lợi dụng rồi."
Khúc Tích nói xong, Khương Nghênh cố ý giả vờ suy nghĩ một lúc rồi nói, "Cũng đúng."
Khúc Tích, "..."
Thái độ của Khương Nghênh khiến Khúc Tích rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Đây là đang khen cô?
Hay là đang chê cô?
Khương Nghênh và Khúc Tích đứng ngoài cửa nhìn nhau, trong biệt thự, Bùi Nghiêu thấy không moi được gì từ miệng Châu Dị, bèn khoác vai Thorne làm thân, cố gắng dò hỏi từ anh ta.
Bùi Nghiêu, "Anh bạn, tục ngữ có câu, không quen không nói chuyện, anh là bạn của Châu Nhị, sau này cũng là bạn của tôi."
Thorne có chút lúng túng trước sự nhiệt tình của Bùi Nghiêu, cười gượng hai tiếng, "Được."
Bùi Nghiêu nhân cơ hội cúi đầu ghé sát Thorne, nhỏ giọng nói, "Vì đều là anh em, nên có vài lời tôi cứ nói thẳng."
Thorne ngơ ngác, "Lời gì?"
Bùi Nghiêu, "Mấy năm trước Châu Dị đến đây làm gì?"
Thorne sững người, sau đó nói, "Cậu ấy không nói với anh sao?"
Bùi Nghiêu chậc lưỡi, "Anh còn hỏi thừa à? Nếu cậu ấy nói với tôi rồi, tôi còn hỏi anh làm gì?"
Thorne tỏ vẻ khó xử, "Vì cậu ấy không nói với anh, chứng tỏ cậu ấy không muốn anh biết, chuyện này... tôi cũng không thể nói với anh được."
Nói xong, Thorne thoát khỏi tay Bùi Nghiêu, bước nhanh đến trước mặt Châu Dị nói, "A Dị, lần này cậu thật sự phải giúp tôi, người đó quá xảo quyệt, cứ tiếp tục như vậy, doanh số của nhà nghỉ chúng ta chắc chắn sẽ bị hắn ta dìm xuống đáy."