Viên cảnh sát: "Không cần khách sáo, dù là công hay tư thì cô cũng có tư cách vào."
Viên cảnh sát nói xong, Khương Nghênh gật đầu với anh ta, rồi dẫn Kiều Nam vào trong.
Khương Nghênh và Kiều Nam vừa vào, mấy nhân viên xử lý khủng hoảng còn lại liền đeo thẻ nhân viên lên cổ, sau đó bình tĩnh nói: "Chúng tôi là nhân viên xử lý khủng hoảng của Châu Thị Media, các phóng viên không được phép chụp ảnh liên quan đến việc này, nếu không chúng tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp."
Lúc này, tại bệnh viện.
Khương Nghênh và Kiều Nam đang định lên sân thượng thì bị Bùi Văn Hiên, người vừa nhận được tin báo chạy đến, chặn lại.
Bùi Văn Hiên cau mày: "Chỉ có một mình cháu thôi sao? A Dị đâu?"
Khương Nghênh đáp: "Cháu không cho anh ấy đến, tình huống này anh ấy đến không thích hợp."
Bùi Văn Hiên hiểu ý gật đầu: "Đúng là vậy, nếu cậu ấy xuất hiện, không biết đám phóng viên sẽ viết bài kiểu gì."
Nếu Ngô Tiệp không nhảy lầu thì còn đỡ.
Nếu Ngô Tiệp thật sự nhảy lầu tự tử.
Châu Dị không chừng còn bị gán cho tội danh "ép mẹ ruột tự tử".
Bùi Văn Hiên nói xong, nhìn lên sân thượng nơi Ngô Tiệp đang đứng chênh vênh, rồi nhìn Khương Nghênh: "Bà ấy nói muốn gặp các phóng viên."
Khương Nghênh đáp: "Cháu biết ý bà ấy, cháu lên nói chuyện với bà ấy."
Bùi Văn Hiên nói: "Trước khi cháu đến, bà ấy đã đoán được cháu sẽ đến, bà ấy nói trước với chú là không muốn gặp cháu."
Khương Nghênh nói: "Bây giờ không phải vấn đề bà ấy có muốn gặp cháu hay không, mà là bà ấy phải gặp cháu."
Khương Nghênh nói xong, đưa mắt trấn an Bùi Văn Hiên: "Chú, yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."
Bùi Văn Hiên không hiểu rõ những mánh khóe trong giới giải trí, nhưng ông hiểu cách xử lý scandal của giới nhà giàu, sau khi suy nghĩ kỹ càng, ông nói: "Chú đi cùng cháu."
Nói xong, không đợi Khương Nghênh phản bác, Bùi Văn Hiên đã đi trước.
Hôm nay gió trên sân thượng rất mạnh.
Nhưng vì đã vào hè, gió không lạnh mà còn mang theo hơi nóng.
Thấy Bùi Văn Hiên và Khương Nghênh đi lên, Ngô Tiệp có chút hoảng hốt: "Bác sĩ Bùi, tôi đã nói là tôi không muốn gặp cô ta mà?"
Bùi Văn Hiên bất lực nhún vai: "Không còn cách nào khác, chuyện này nếu bà không gặp cô ấy thì không giải quyết được."
Bùi Văn Hiên vừa dứt lời, Khương Nghênh liền nói: "Chúng ta nói chuyện."
Ngô Tiệp: "Tôi không nói chuyện với cô, tôi muốn nói chuyện với các phóng viên."
Khương Nghênh thản nhiên nói: "Tôi biết bà muốn gì, cũng biết bà đang nghĩ gì, nhưng bà có nghĩ đến việc cách làm hiện tại của bà có đạt được kết quả như bà mong muốn hay không?"
Khương Nghênh: "Nếu bà thật lòng muốn giúp Châu Dị, tôi có cách, bà lại đây, chúng ta nói chuyện."
Nghe Khương Nghênh nói vậy, Ngô Tiệp nhìn chằm chằm vào cô, một lúc sau mới hít một hơi nói: "Tôi không còn sống được bao lâu nữa, tôi muốn làm điều gì đó cho nó trước khi chết."
Khương Nghênh bình tĩnh nói: "Bà muốn làm gì cho anh ấy, không ai cản bà, nhưng những gì bà đang làm không phải là giúp anh ấy, mà là hại anh ấy, bà đã hủy hoại tuổi thơ của anh ấy rồi, chẳng lẽ bà còn muốn hủy hoại cả tương lai của anh ấy nữa sao?"
Ngô Tiệp: "..."
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Khương Nghênh lo lắng Ngô Tiệp sẽ mất kiểm soát bất cứ lúc nào, liền giả vờ nhìn đồng hồ, rồi nói với Ngô Tiệp: "Tôi không đùa với bà, cũng không phải đang an ủi bà, tôi thật sự có một cách xử lý cần bà phối hợp, bây giờ bà càng kéo dài thời gian, Châu Dị và Châu Thị sẽ càng tổn thất nặng nề."
Khương Nghênh vừa dứt lời, trên mặt Ngô Tiệp liền có chút dao động.
Khương Nghênh nói tiếp, chỉ tay ra phía cổng bệnh viện: "Bà quay lại nhìn xem, có bao nhiêu người đang đứng xem, bà nghĩ hành động hôm nay của bà có thể khiến đám phóng viên kia sợ hãi sao? Hay bà nghĩ hành động hôm nay của bà có thể khiến lũ anti-fan kia câm miệng? Tôi có thể nói rõ với bà, không thể nào có chuyện đó đâu."
Khương Nghênh nói xong, Ngô Tiệp liền cứng đờ quay đầu nhìn theo hướng tay cô chỉ.
Thấy vậy, Kiều Nam định xông lên kéo Ngô Tiệp lại, Khương Nghênh đưa tay ngăn cô lại.
Kiều Nam nhướng mày: "??"
Khương Nghênh lắc đầu, nhỏ giọng cảnh cáo: "Lúc này cô lên đó chỉ làm hỏng chuyện."
Kiều Nam: "Vậy phải làm sao?"
Khương Nghênh: "Đợi."
Khương Nghênh vừa dứt lời, Ngô Tiệp liền quay đầu lại, nhìn cô một cái, rồi nói: "Tôi đồng ý nói chuyện với cô."