Vưu Vật

Chương 107: Thêm dầu vào lửa



Kiều Nam vừa nói ở đầu máy bên kia, Khương Nghênh biết đó là chuyện của Châu Dị với Kinh Nguyên lúc chiều.

 

Khương Nghênh cảm thấy nơi huyệt thái dương đang giật giật. Cô lấy tay day day. Nói với đầu bên kia.

“Nửa tiếng sau tôi sẽ đến công ty.”

 

Kiều Nam:

“Vậy giờ bọn em làm gì?”

 

Khương Nghênh:

“Đừng có phát biểu gì với bên ngoài.”

 

Khi Khương Nghênh lái xe đến công ty, người của phòng truyền thông đã rối bời.

 

Có vài người có kinh nghiệm về xử lý khủng hoảng truyền thông đang tụ tập bàn phương án, trông ai cũng lo lắng.

 

Khương Nghênh vừa bước vào cửa phòng, mọi người đều tập trung ánh mắt vào cô.

 

“Trưởng phòng Khương.”

 

“Trưởng phòng Khương, cuối cùng cô cũng đến.”

 

Vẻ mặt Khương Nghênh vẫn như bình thường, cô đưa túi xách cho Kiều Nam đang bước đến gần, rồi nói với mọi người.

“Vào phòng họp chờ tôi năm phút.”

 

Nói xong, Khương Nghênh xoay lưng vào văn phòng của mình.

 

Kiều Nam đã đi theo Khương Nghênh một thời gian, nên cô biết lúc này mình nên làm gì. Sau khi đi theo Khương Nghênh, cô kể lại đại khái toàn bộ sự việc.

 

Khương Nghênh chăm chú lắng nghe, đến khi Kiều Nam báo cáo xong, cô mới hỏi.

“Liên lạc Kinh Nguyên chưa?”

 

Kiều Nam trả lời.

“Liên lạc rồi, quản lý của anh ta nói sau 10 phút nữa đến.”

 

Khương Nghênh ừ, rồi pha cho mình cốc cà phê, nhấp một ngụm để lấy tinh thần. Cô lại hỏi:

“Sếp Châu thì sao?”

 

 

 

 

Kiều Nam bặm môi lắc đầu.

“Liên lạc mãi không được. Vừa nãy em gọi cho trợ lý Trần, anh ấy cũng nói là không liên lạc được với Sếp Châu.”

 

Khương Nghênh chau mày.

“Được rồi, tôi biết rồi.”

 

Chiều Châu Dị có hẹn với Tần Trữ, giờ này thì có đến chín mười phần là ở quán bar.

 

Khương Nghênh không tránh mặt Kiều Nam, lấy điện thoại gọi cho số riêng của Châu Dị.

 

Chuông đổ vài giây, điện thoại được nối máy. Giọng trầm ấm của Châu Dị ở đầu máy bên kia vang lên.

“Nghênh Nghênh.”

 

Đôi mày thanh tú của Khương Nghênh hơi chau lại. Cô không buồn quan tâm đến cái giọng quyến rũ chết người của anh, mà nói thẳng vào chủ đề.

“Giờ anh đang ở đâu? Bảo trợ  lý Trần đi đón anh đi.”

 

Châu Dị đang uống rượu với Tần Trữ và Bùi Nghiêu, hoàn toàn chẳng biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Nghe thấy giọng nói kỳ lạ của cô, thân người đang ngồi tựa vào ghế đầy lười biếng chợt thẳng lên.

“Sao vậy?”

 

Khương Nghênh:

“Video anh đánh Kinh Nguyên bị lộ rồi.”

 

Châu Dị mặt tối lại một lúc.

“Chuyện xảy ra lúc nào?”

 

Khương Nghênh trả lời.

“Khoảng một tiếng trước, giờ anh cần về phối hợp với phòng công chúng chúng tôi thanh minh, giảm thiểu tối đa tổn hại đối với hình tượng công ty.”

 

Châu Dị im lặng một lúc rồi nói.

“Anh biết rồi, anh bảo trợ lý Trần đến đón.”

 

Châu Dị dứt lời, Khương Nghênh nói bảo “nhanh lên”rồi cúp máy.

 

Cúp máy, Khương Nghênh bước vào phòng họp trên đôi giày cao gót.

Đã liên lạc được với hai đương sự, nhưng chuyện càng mệt thì đang chờ ở sau.

 

Dư luận hiện giờ cơ bản đang đứng về một bên, chửi Châu Dị là nhà tư bản, không xem nghệ sĩ trực thuộc là người.

 

Thậm chí còn có người moi ra những tin tức lăng nhăng của Châu Dị trước đây, nói rằng các nữ nghệ sĩ có tin đồn hoàn toàn không muốn, mà bị ép nên mới khuất phục trước quyền thế của Châu Dị.

 

Khương Nghênh bước vào phòng họp, những người đang bàn bạc phương án đối phó đều nhìn lên cô.

 

Khương Nghênh đặt cốc cà phê xuống bàn, kéo chiếc ghế ra ngồi.

“Đã nghĩ ra cách gì chưa?”

 

“E là khó, những thành phần đó bẩm sinh làm anh hùng bàn phím rồi. Ai cũng là hóa thân của chính nghĩa, dù chúng ta giải thích thế nào cũng không tránh được bị chửi.”

 

“Chúng tôi vốn bàn là tìm một người có ngoại hình tương tự Sếp Châu đứng ra chịu, nhưng video trên mạng quá rõ ràng, Sếp Châu bị quay chính diện rồi.”

 

“Hay là bảo Kinh Nguyên đứng ra nói gì đó?”

 

“Cậu ta đứng ra có thể nói gì? Đâu thể nói là cậu ta với Sếp Châu đang tập kịch?”

 

Các nhân viên nói qua nói lại, cuối cùng chẳng có cái tổng kết nào.

 

 

 

 

Khương Nghênh nghe họ nói chuyện, ngón tay gõ gõ lên cốc cà phê không theo tiết tấu nào cả.

 

Mọi người thấy Khương Nghênh không nói gì bèn lên tiếng.

“Trưởng phòng Khương, cô có cách gì không?”

 

Khương Nghênh ngước mắt lên nhìn.

“Đang nghĩ.”

 

Mọi người nghe thấy Khương Nghênh nói vậy thì đều xịu mặt.

 

Thân phận Châu Dị không bằng các nghệ sĩ khác. Nói dễ nghe thì đó là Giám đốc của Châu Thị Media, nói khó nghe thì đó là đại diện cho tư bản.

 

Tâm trạng của một số người trước giờ luôn là đuổi hình bắt chữ, theo ý chủ quan mặc định.

 

Bọn họ không quan tâm nguyên nhân hậu quả của sự việc trong video, họ chỉ nhìn khung cảnh và biểu hiện rồi đổ hết mọi trách nhiệm lên Châu Dị.

 

Không còn cách nào khác, ai bảo anh có tiền có quyền.

 

Có khá nhiều người ghét người giàu.

 

Nghèo là cái tội, mà có lúc giàu cũng là tội.

 

Khi mọi người đang suy tính nên làm thế nào thì cánh cửa phòng họp bị đẩy từ ngoài vào.

 

“Trưởng phòng Khương!”

 

Khương Nghênh nhìn  thấy Kinh Nguyên, đứng lên khỏi ghế, bảo những nhân viên khác tiếp tục suy nghĩ, còn mình đi đến trước mặt anh rồi nói.

“Cậu nói chuyện với tôi một lát.”

 

Kinh Nguyên lóe lên tia hoảng loạn trong ánh mắt, chợt đưa mắt nhìn sang quản lý đang đứng bên cạnh.

 

Quản lý ra hiệu bằng mắt với anh, cười nói:

“Trưởng phòng Khương, chúng ta đi đâu nói chuyện?”

 

Khương Nghênh đáp hờ hững.

“Vào văn phòng của tôi.”

 

Sau vài phút, Kinh Nguyên, và cả quản lý cùng với Khương Nghênh cùng ngồi trong văn phòng Khương Nghênh.

 

 

 

 

Khương Nghênh bảo Kiều Nam rót cho hai người cốc nước.

 

Quản lý luôn mồm cảm ơn, Kinh Nguyên ngồi trên ghế sô pha, nhận cốc nước giấy rồi cắn chặt môi không nói gì.

 

Quản lý lặng lẽ đá vào chân Kinh Nguyên, bảo Kinh Nguyên nói chuyện.

 

Kinh Nguyên ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh.

“Trưởng phòng Khương, tôi không biết gì về chuyện video cả.”

 

Khương Nghênh ngồi ở bàn làm việc nhìn anh.

“Tôi chưa hỏi gì cả.”

 

Kinh Nguyên siết chặt quai hàm, tay cầm cốc giấy run run, nước tràn ra ngoài khá nhiều, bỏng vào tay.

 

Nói thật, trước khi gặp Kinh Nguyên, Khương Nghênh có nghĩ liệu chuyện này có liên quan đến Kinh Nguyên không.

 

Tiếc là cậu ta diễn kém quá, từ lúc cậu ta bắt đầu xuất hiện ở phòng họp, Khương Nghênh đã biết chuyện video chắc chắn liên quan đến cậu ta.

 

Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Khương Nghênh, Kinh Nguyên cúi đầu im lặng.

 

Quản lý ngồi bên cạnh cậu thấy vậy bèn nói đỡ.

“Trưởng phòng Khương, chuyện đã đến nước này rồi, Kinh Nguyên cũng hoảng lắm. Khi đó tôi không có mặt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Sếp Châu lại vô duyên vô cớ đánh Kinh Nguyên?”

 

Khương Nghênh chuyển ánh mắt từ Kinh Nguyên sang quản lý.

“Chị chưa hỏi cậu ta?”

 

Quản lý khựng lại, vội vàng cười và nói.

“Tôi vẫn chưa kịp hỏi.”

 

Vẻ mặt Khương Nghênh không rõ là đang giận hay đang vui.

“Giờ tôi cho chị cơ hội, chị hỏi đi.”

 

Quản lý của Kinh Nguyên không ngờ Khương Nghênh lại nói vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó bừng tỉnh, nở nụ cười nói:

“Nguyên nhân hậu quả là gì giờ chúng ta có truy cứu cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hay là thế này đi, Trưởng phòng Khương, cô giúp Kinh Nguyên nghĩ cách, cậu ấy đi được đến giờ không dễ dàng gì. Cô…”

 

Không đợi đối phương nói xong, Khương Nghênh ngắt lời.

“Hay là chị nói với tôi trước đi, là ai đã khuấy động đứng sau các người?”