Vưu Vật

Chương 109: Muốn làm ánh sáng của đời em



Nghe thấy những gì Kiều Nam nói, Khương Nghênh hơi sửng sốt, mãi một lúc mới hỏi lại.

“Cái gì?”

 

Sự hưng phấn không thể nào che giấu trong ánh mắt Kiều Nam:

“Sếp Châu dùng tài khoản công ty lên tiếng thanh minh, tung ra toàn bộ video.”

 

Khương Nghênh nghe vậy, chau mày, lòng có dự cảm không lành.

“Chuyện khi nào vậy?”

 

Kiều Nam lúc này đang kích động, hoàn toàn không nhận ra nét mặt Khương Nghênh đang thay đổi.

“Mới đây thôi, bây giờ cả công ty đang xôn xao.”

 

Kiều Nam nói xong nhìn Kinh Nguyên và vị quản lý của anh ta đang ngồi trên sô pha, rồi cô hất cằm.

“Hai người thì Sếp Châu đã báo cảnh sát rồi, cảnh sáng đang ở dưới lầu.”

 

Kinh Nguyên bạnh cằm không lên tiếng, vẻ mặt người quản lý chợt tái xanh như tàu lá chuối.

 

Nhìn thấy hai người ngồi không hề cử động, Kiều Nam ló đầu ra ngoài cửa thăm dò.

“Vào đưa người đi đi, đừng để cảnh sát đợi lâu ở dưới.”

 

Kiều Nam nói xong, có hai bảo vệ từ ngoài cửa kéo Kinh Nguyên và quản lý lôi đi.

 

Người quản lý mấy lần muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lời nói nghẹn lại nơi cổ họng, chẳng nói được câu nào.

 

Những lúc thế này nói gì cũng vô ích, nếu trách thì chỉ trách bản thân không biết chừng mực, giới hạn, không biết xem xét thời thế.

 

Đến khi văn phòng chỉ còn lại Kiều Nam và Khương Nghênh.

 

Kiều Nam cười bước tới.

“Trưởng phòng Khương, chị có muốn biết lúc Sếp Châu đăng video nói gì không?”

 

Khương Nghênh đưa mắt nhìn Kiều Nam, giọng điệu bình thản.

“Nói gì?”

 

Kiều Nam hiểu nhầm là Khương Nghênh hứng thú, vội vàng rút di động từ trong túi mở tin hot ở trang chủ đưa đến trước mặt Khương Nghênh.

 

Khương Nghênh đưa mắt nhìn vào màn hình, chỉnhìn thấy tiêu đề bắt mắt hiển hiện.

 

Xin lỗi, đã chiếm dụng tài nguyên công cộng của mọi người, tôi thừa nhận tôi thích cô ấy, tôi muốn nghiêm túc theo đuổi cô ấy.

 

Tiêu đề ngắn gọn đơn giản, nội dung bên dưới càng khiến cho các cô gái càng rung động nhiều hơn.

 

Đại để là Châu Dịquay đầu, tình sâu nghĩa nặng với cô, lên show tình cảm là vì cô, ra tay với Kinh Nguyên cũng là vì cô.

 

Tung ra video hoàn chỉnh, nội dung rõ ràng, tính chân thật cao.

 

Chỉ cần không mù đều có thể nhận ra sở dĩ Châu Dị đánh Kinh Nguyên là vì Kinh Nguyên đã ôm Khương Nghênh khi cô chưa đồng ý.

 

Khương Nghênh nhìn thấy bấm vào video, nhìn thấy khi Kinh Nguyên chạm vào mình, ánh mắt cô có đôi chút phản cảm, cũng thấy khi Châu Dị xuất hiện, ánh mắt cô hơi bừng sáng.

 

Khương Nghênh nhìn video đến xuất thần, Kiều Nam đứng bên cạnh không khỏi mỉm cười.

“Trưởng phòng Khương, có phải Sếp Châu đã thích chị từ lâu rồi không?”

 

Khương Nghênh hít hơi thật sau, thần thái trở lại bình thường.

“Không có.”

 

Nói xong, Khương Nghênh đưa di động cho Kiều Nam.

“Sếp Châu giờ đâu rồi?”

 

Kiều Nam:

“Có lẽ là đang ở văn phòng của anh ấy.”

 

Khương Nghênh “ừ” rồi sải bước bước ra ngoài cửa.

 

Kiều Nam dùng điện thoại chống cằm nhìn theo dáng Khương Nghênh, cười tít mắt.

“Lãng mạn ghê!”

 

Khương Nghênh vừa bước ra khỏi văn phòng thì nhận được lời chúc mừng của mọi người ở phòng truyền thông.

 

 

 

 

“Trưởng phòng Khương, cô với Sếp Châu giấu kỹ quá.”

 

“Trưởng phòng Khương, khi nào chúng tôi có thể gọi cô là bà chủ vậy?”

 

Những người ở đây bình thường rất ít khi đùa với Khương Nghênh, hôm nay đều mở miệng đùa.

 

Khương Nghênh cũng không phải là người không biết đùa, tuy ánh mắt chẳng có mấy ý cười n hưng vẫn nhoẻn miệng.

“Mọi người rảnh lắm à?”

 

“Chúng tôi đâu có rảnh, đang bà tám mà! Trưởng phòng Khương, tiết lộ chút đi! Cô với Sếp Châu rốt cuộc là thế nào vậy?”

 

“Ai mà ngờ được, ngày nào chúng ta cũng đi buôn dưa Sếp Châu, không ngờ cái quả dưa lê to nhất lại ở ngay trước mắt.”

 

Tuy Sếp Châu trước giờ tin đồn liên tục, nhưng cũng chưa bao giờ thừa nhận ai cả.

 

Khương Nghênh là người phụ nữ đầu tiên Châu Dị thừa nhận. Nên không tránh khỏi bàn tán ra vào.

 

Đối mặt với sự trêu chọc của mọi người, Khương Nghênh cười:

“Sếp Châu chỉ là muốn dẹp tin đồn, mọi người cũng tin. Uổng cho cái xuất thân từ phòng xử lý khủng hoảng truyền thông của mọi người.

 

Khương Nghênh nói xong, bước ra ngoài, để lại một đám nhân viên truyền thông nhìn nhau ngơ ngác.

 

“Là sao? Sếp Châu với trưởng phòng Khương không phải là thật à?”

 

“Nhìn bộ dạng trưởng phòng Khương thì không giống lắm.”

 

“Không phải Sếp Châu nói rồi sao? Bây giờ anh ấy đang theo đuổi trưởng phòng Khương.”

 

“Nói thật thì nếu không phải mẩu tin thanh minh trên trang chính thức của công ty, có đánh chết tôi cũng không tin Sếp Châu và trưởng phòng là một đôi. Tính tình hai người khác nhau một trời một vực. Sếp Châu thì quá…”

 

 

Người nói chữ “quá”ngập ngừng mãi, cuối cùng vẫn không nói hết câu.

 

 

Mọi người cùng nhau tiếp lời:

“Cợt nhã? hay là buông thả?”

 

Đêm đã khuya, tiếng cười vẫn không ngớt trong phòng truyền thông.

 

 

 

 

Sau khi Khương Nghênh ra khỏi phòng truyền thông, nụ cười trên môi tắt hẳn.

 

Cô không biết Châu Dị làm như vậy là mục đích gì, nhưng kết hợp với n hững biểu hiện trước kia, trái tim cô chợt trở nên nặng nề.

 

Khi bước đến ngoài cửa văn phòng giám đốc, Khương Nghênh đang chuẩn bị đưa tay gõ cửa, cửa được mở ra từ bên trong, trợ lý Trần hỏi Khương Nghênh với vẻ tò mò:

“Mợ, có chuyện gì ạ?”

 

Khương Nghênh hỏi:

“Sếp Châu đâu?”

 

Trợ lý Trần vẻ mặt mông lung.

“Về nhà rồi, Sếp Châu không nói với mợ sao?”

 

Khương Nghênh:

“Không có.”

 

Trợ lý Trần:

“Vậy để tôi gọi cho Sếp Châu nhé?”

 

Khương Nghênh hờ hững đáp:

“Không cần đâu.”

 

Khương Nghênh nói xong, hơi gật đầu chào trợ lý Trần rồi rời đi.

 

Nhìn theo Khương Nghênh đang đi vào thang máy, trợ  lý Trần thấy lạnh sống lưng, tay chống lên cửa thở hơi ra.

 

 

 

 

Làm hết hồn, suýt chút nữa bị lộ.

 

Thư giãn vài phút, trợ lý Trần móc điện thoại gọi cho Châu Dị.

 

Máy được nối, Châu Dị cất giọng trầm ấm:

“Hử?”

 

Trợ lý Trần đáp với vẻ chột dạ.

“Sếp Châu, anh đoán đúng rồi. Mợ vừa mới đến đây, tôi nói là anh về nhà rồi.”

 

Châu Dị cười nhẹ.

“Ử, tôi biết rồi.”

 

Trợ lý Trần có hơi lo lắng cho sự an nguy của sếp nhà mình, bèn hỏi dò:

“Sếp Châu, liệu mợ có giận không?”

 

Châu Dị cười nửa miệng.

“Cậu nói xem?”

 

Trợ lý Trần lấy can đảm nói thật.

“Sẽ giận.”

 

Châu Dị không đáp lại, cười khờ cúp máy.

 

Trợ lý Trần nghe mãi chẳng thấy Châu Dị mở miệng, đưa máy đến trước mặt nhìn thì mới thấy đã cúp máy, bèn bỉu môi: Rốt cuộc là mình đoán đúng hay là không đúng chứ?

 

 

 

 

Châu Dị vừa cúp máy thì điện thoại Bùi Nghiêu gọi đến.

 

Châu Dị nghe máy: “Nói!”

 

Bùi Nghiêu trêu chọc.

“Ông Trữ lo cho ông, bảo tôi gọi ông hỏi thăm tình hình.”

 

Châu Dị rút một điếu thuốc cắn vào môi.

“Tôi có gì phải lo đâu?”

 

Bùi Nghiêu nói:

“Tôi cũng nói vậy, Châu nhỏ có gì phải lo đâu. Có ai còn chó hơi ông ấy ở cả cái Bạch Thành này?”

 

Châu Dị một tay cầm vô lăng, một tay móc bật lửa đốt thuốc.

 

Đốt cháy điếu thuốc, Châu Dị rít một hơi, rồi mở cửa sổ phà khói thuốc ra ngoài.

 

Bùi Nghiêu ở đầu máy bên kia ngừng lại vài giây, chợt hỏi với vẻ nửa nghiêm túc nửa đùa cợt:

“Châu nhỏ, tôi muốn  hỏi ông một câu, làm thế nào mà ông xác định là ông đã yêu Nghênh Nghênh? Cảm giác đó thế nào?”

 

Châu Dị nghe nói, vừa rít một hơi thuốc chợt quên phà ra ngoài thì bị họ sặc sụa.

 

Khoảng chừng nửa phút, mới chậm rãi cất giọng ấm áp, nhẹ nhàng.

“Cảm giác ấy có lẽ là biết rõ bản thân u ám nhưng vẫn muốn tìm mọi cách để có thể cho cô ấy ánh sáng.”