Châu Dị hỏi với giọng điện hờ hững, bàn tay đang xuôi dọc thân cô chợt siết lại, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Tất cả đều là hành vi vô ý thức, đến khi Khương Nghênh bừng tỉnh lại, tay Châu Dị ngay từ eo cô đã nắm đến đầu ngón tay cô.
“Đổi tay véo được không?”
Giọng Châu Dị trầm ấm quyến rũ, vừa nói anh vừa mở bàn tay Khương Nghênh đang siết chặt.
Cảm nhận được lòng bàn tay Châu Dị đang đưa vào dưới đầu ngón tay mình, Khương Nghênh hít thở một hơi thật sâu.
“Châu Dị.”
Châu Dị chớp chớp mắt nhìn cô, cười nửa miệng.
“Anh da thô thịt dày.”
Khương Nghênh:
“Anh có biết là cái video tối nay anh đăng sẽ mang đến bao nhiêu phiền phức không?”
Đôi mắt Châu Dị trở nên sâu hơn, anh hơi cụp mắt xuống, nhìn dấu vết trong lòng bàn tay Khương Nghênh, không lên tiếng.
Khương Nghênh dứt lời, thấy Châu Dị không nói gì, im lặng vài giây rồi cô nói với giọng hờ hững.
“Mai tôi sẽ nghĩ cách thanh minh về video tối nay, đến lúc đó chỉ cần anh phối hợp…”
Không đợi Khương Nghênh nói dứt lời, Châu Dị nắm lấy bàn tay mà cô bấm mạnh nhất, cúi đầu hôn vào đó.
Khương Nghênh khựng lại, trái tim như bị siết chặt.
Châu Dị hạ giọng nói:
“Đỏ rồi.”
Khương Nghênh: “…”
Thế nào gọi là ông nói gà bà nói vịt?
Khương Nghênh cảm thấy cuộc nói chuyện hiện giờ của cô và Châu Dị có lẽ là vậy.
Cô đang nói chuyện công với anh, anh lại tán riêng cô.
Không đợi Khương Nghênh rút tay lại, Châu Dị ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào hơi khép lại, ẩn ý cười đểu.
“Chơi không?”
Khương Nghênh nghe vậy, đôi môi nở nụ cười mỉa.
“Tôi thấy anh bệnh nặng rồi.”
Đối mặt với sự mỉa mai của Khương Nghênh, rõ ràng Châu Dị đã có miễn dịch, anh đứng lên kề sát vào tai cô giọng dụ dỗ.
“Em không muốn thật à?”
Khương Nghênh mặt không đổi sắc.
“Không muốn.”
Châu Dị cười thầm.
“Mai anh sẽ phối hợp em.”
Khương Nghênh mắt chớp chớp, cúi đầu nhìn anh.
“Anh đang uy hiếp tôi?”
Đôi môi mỏng Châu Dị lại nở nụ cười.
“Tối nay khung cảnh ngoài cửa sổ rất đẹp, em có muốn đi ngắm không?”
Châu Dị nói xong, không đợi Khương Nghênh trả lời, một tay nâng cằm cô lên, rồi hôn.
Châu Dị chọn căn phòng khách này ở ngay cách vách phòng của Tô Dĩnh.
Như thể anh đã tính toán Khương Nghênh ở đây sẽ không dám giãy dụa quá mức.
Về phương diện này, Châu Dị luôn là người tự học cũng biết, không cần thầy dạy dỗ.
Thấy Khương Nghênh trước sau vẫn chẳng phản ứng gì, bàn tay đang nâng cằm cô chuyển về sau lưng cô, đầu ngón tay lướt từ trên xuống hờ hờ hững hững, nhưng lại từng chút từng chút khêu gợi cô.
Khương Nghênh cảm nhận một cơn tê rần sau lưng, vừa nhẹ vừa thoáng, người cô như bị Châu Dị đẩy tựa vào một góc cửa sổ.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ khá đẹp, cảnh trong phòng lại càng trêu chọc con người ta hơn.
Khương Nghênh rung động đưa tay đặt lên vai Châu Dị, anh cúi đầu phà hơi nóng vào tai cô.
“Lần sau thử ở trong văn phòng của anh nhé? Phong cảnh đẹp, sẽ thu hết vào tầm mắt cảnh sắc Bạch Thành.”
Khóe mắt Khương Nghênh hơi đỏ lên.
“Anh dám!”
Châu Dị cười khờ:
“Chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu.”
Xong việc, Châu Dị miệng ngậm điếu thuốc nơi khóe môi, rồi bồng Khương Nghênh vào phòng tắm.
Khương Nghênh tựa người vào tường nhìn anh, Châu Dị bị cô nhìn thì hoảng, bật cười.
“Lúc nãy cảm giác không tốt?”
Khương Nghênh mấp máy đôi môi:
“Mai thanh minh đi.”
Bàn tay ấm áp đặt vào eo Khương Nghênh.
“Không thể nào thanh minh được.”
Khương Nghênh:
“Không phải lúc nãy anh nói là mai sẽ phối hợp tôi à?”
Châu Dị vô cùng nhẫn nại giúp Khương Nghênh tắm rửa, nụ cười càng phóng túng hơn.
“Những lời đàn ông nói lúc đó mà em cũng tin?”
Khương Nghênh liếc nhìn anh.
“Đồ chó!”
Sang hôm sau, khi Khương Nghênh thức dậy thì không còn thấy bóng dáng Châu Dị đâu nữa.
Khương Nghênh mở mắt, đang chuẩn bị đứng lên về phòng ngủ chính, Khúc Tích gọi video đến.
Khương Nghênh cầm di động nhìn lướt rồi bấm nghe. Gương mặt Khúc Tích xuất hiện trên màn hình điện thoại:
“Bà với Châu Dị khoa trương vậy!”
Khương Nghênh biết Khúc Tích đang nói chuyện video hôm qua, đưa tay day chân mày.
“Bà còn chuyện gì khác không? Không có thì tui cúp máy đây.”
Khúc Tích:
“Đừng cúp máy! Nói chuyện chút đi. Tui muốn nghe tám.”
Khương Nghênh:
“Không có chuyện để tám, nếu bà muốn bị lột da, có thể tui sẽ thỏa mãn bà hết khả năng.”
Khương Nghênh dứt lời, Khúc Tích cười nắc nẻ.
“Châu Dị lên tiếng thanh minh mà bà chưa đồng ý phải không?”
Khương Nghênh im lặng, Khúc Tích nói tiếp:
“Tui biết mà. Chậc, Châu Dị này đúng là thâm hiểm.”
Nói thật, giờ Khương Nghênh nghe thấy hai chữ Châu Dị thì cảm thấy đau đầu.
Khúc Tích nói liên tục trên điện thoại, Khương Nghênh thở dài.
“Được rồi, hôm nay tui còn có chuyện trên công ty.”
Khương Nghênh nói xong, đầu ngón tay đưa vào màn hình đang chuẩn bị cúp máy, thấy Khúc Tích kề sát mặt vào màn hình, giống như phát hiện ra thế giới mới.
“Ui trời! Tối qua bà lại bị Châu Dị ngủ nữa rồi hả? Chiến sự kịch liệt vậy? Cổ, ngực… miệng…”