Vưu Vật

Chương 115: Cực kỳ đỏ mắt



Ví dụ vòng hoa sẽ dùng hoa cúc vàng, hơn nữa còn là loại đóa to.

 

Không vì điều gì cả, chỉ là để cho không khí được nổi bật.

 

 

 

 

Lúc còn sống không nở mày nở mặt thì chết bắt buộc phải rình rình rang rang.

 

Còn về ảnh thì dùng ảnh tuyên truyền đoàn phim chụp vào tuần trước, tuy là photoshop hơi quá đáng, nhưng đúng là rất đẹp trai.

 

Còn về phần mộ, rất đắt. Chút tiền anh đã tiết kiệm e là không đủ. Có lẽ cần Khương Nghênh và Khúc Tích đóng góp thêm.

 

Trong trí não Thường Bác bao nhiêu suy nghĩ lướt qua, trên mặt vẫn không quên nở nụ cười lấy lòng và ấm áp với Châu Dị.

 

Châu Dị nổi bần bật trong đám đông, thấy Thường Bác cười với mình đầy nịnh nọt, đôi môi mỏng cong lên, đôi mắt hoa đào tràn đầy ý bỡn cợt.

 

Thường Bác thấy vậy, khó khăn nuốt nước bọt. Dè dặt quay đầu lại nhìn Khương Nghênh.

“Bữa cơm trước khi chết này tôi có phúc tiêu thụ không?”

 

Khương Nghênh mặt không đổi sắc:

“Vào phòng đi.”

 

Thường Bác:

“Không chào hỏi sao?”

 

Khương Nghênh quay đầu lại nhìn anh:

“Ông chào hỏi?”

 

 

 

 

Thường Bác sợ hãi bèn thẳng lưng lên.

“Tôi… tôi không cần phải chú trọng lịch sự tới vậy đâu ha?”

 

Khương Nghênh:

“Vậy sao ông còn nói linh tinh nữa?”

 

Khương Nghênh dứt lời, vội vàng bước vào trong phòng riêng.

 

Thường Bác thấy Khương Nghênh rời đi mà không hề quay đầu lại, lòng thầm bội phục, đồng thời cũng đi theo, anh lo nếu còn lọt lại sau thì khó giữ cái mạng con của mình.

 

Châu Dị đứng ở quầy thu ngân nhìn hai người vào phòng riêng, ánh mắt tối lại.

 

Trợ  lý Trần đừng bên cạnh, nhìn thấy toàn bộ, bèn ho nhẹ rồi nói:

“Sếp Châu, là mợ và Thường Bác.”

 

Châu Dị hạ giọng.

“Tôi có mù đâu.”

 

Trợ lý Trần nghe vậy bèn vuốt vuốt mũi, nói nhỏ.

“Tôi cứ nghĩ là anh không thấy.”

 

Châu Dị mặt đen xì tay kẹp điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống sàn nhà.

 

Trong phòng riêng.

 

Thường Bác kể từ lúc vào phòng thì rên rỉ với Khúc Tích.

 

Khúc Tích ôm lấy cốc nước ấm vừa uống vừa vui cười.

“Tốt mà, bao nhiêu năm ông không có độ hot, lần này thì hot thiệt rồi.”

 

 

Thường Bác trừng mắt nhìn cô.

 

“Tôi cần cái loại độ hot này à?”

 

 

 

 

Khúc Tích bật cười.

“Hot kiểu gì chẳng là hot? Hot do bê bối cũng là hot mà.”

 

Thường Bác:

“Tôi là người không có giới hạn, không có nguyên tắc vậy à?”

 

Khúc Tích “phụt”.

“Ông mà có nguyên tắc và giới hạn?”

 

Thường Bác và Khúc Tích đấu võ mồm với nhau, Khương Nghênh bình thản gọi món.

 

Khi thức ăn lên xong, hai người cũng dừng. Khúc Tích kéo ghế kề sát vào Khương Nghênh.

“Nghe nói Châu Dị cũng ở nhà hàng này?”

 

Khương Nghênh xoay đầu nhìn cô. Lòng biết rõ cô muốn bà tám, cố tình hỏi.

“Bà thanh toán giúp cho anh ấy?”

 

Khúc Tích cười huề.

“Thanh toán thì thanh toán. Có thể thanh toán cho Sếp Châu là vinh dự của tui mà. Cho tui biết Sếp Châu ở gian nào đi, tôi nhân tiện qua tặng hai chai rượu ngon.”

 

Khúc Tích vừa dứt lời, Khương Nghênh bật cười đang chuẩn bị trả lờI thì điện thoại đặt trên bàn rung lên.

 

Khương Nghênh đưa mắt liếc nhìn thấy hai chữ Châu Dị, vẫn chưa kịp đưa tay cầm lên thì Khúc Tích đã nhanh tay giành lấy.

 

 

 

 

Điện thoại Khương Nghênh trước giờ không cài mật khẩu, Khúc Tích mở luôn, nhìn một đoạn nháy mắt trêu ghẹo.

“Ôi, không ngờ nha! Sếp Châu như con cún bám đuôi ấy nhỉ?”

 

Khương Nghênh cười nhỏ. Lười trả lời.

“Đưa di động đây! Ăn cơm đi.”

 

Khúc Tích đứng lên giơ điện thoại lên cao, trêu ghẹo.

“Bà không muốn biết Châu Dị nhắn gì cho bà à?”

 

Khương Nghênh:

“Không muốn.”

 

Khúc Tích cười nắc nẻ.

“Bà không muốn biết nhưng tui cứ nói đó.”

 

Khúc Tích dứt lời, đang định nói thì điện thoại đang cầm chợt reo lên.

 

Khúc Tích đưa di động đến trước mặt liếc nhìn, bấn nghe đồng thời mở loa ngoài, chẳng bao lâu, giọng nói trầm ấm của Châu Dị vang lên từ đầu máy bên kia.

“Vợ, anh nhớ em rồi.”