Vưu Vật

Chương 12: Tìm anh



Lúc Khương Nghênh đuổi phòng riêng của Chu Dịch, Khúc Tích đã được Thường Bác chặn ngang ôm chặt trong ngực.

Người trong phòng bao nhìn họ chằm chằm như khỉ, Khúc Tích mắng họ đỏ mắt.

"Thời điểm bà đây biến thành thiên nga, cô vẫn còn là trứng đấy, cô tính gây sự với ai hả!"

"Có bản lĩnh thì đừng trốn sau lưng Chu Dịch!".

"Thật vô liêm sỉ, ở nơi công cộng mà cô còn trốn sau lưng chồng của người khác, lễ nghĩa liên sỉ mà cô học được đều là những thứ rẻ tiền sao?"

Khúc Tích ra sức mắng, Thường Bác lại dùng tay nhéo eo cô.

Khúc Tích vội quay đầu lại, như đà điểu rụt cổ khi nhìn thấy Khương Nghênh đang đứng ở cửa, mọi thứ trở lên im lặng ngay lập tức.

Bạn bè của Chu Dịch hầu hết đều có hoàn cảnh gia đình giống anh, đều là phú nhị đại và đều có chút tài năng trong lĩnh vực riêng của mình.



Đối với sự náo loạn mà Khúc Tích gây ra, phần lớn họ đều không để tâm, chỉ coi như một trò đùa.

Nhìn thấy Khương Nghênh, có người trong đám chủ động mở miệng: "Nghênh Nghênh, bạn của cô à?"

Khương Nghênh mỉm cười đáp: "Đúng vậy."

Khương Nghênh vừa dứt lời, Quan Lôi đang núp bên cạnh Chu Dịch nhếch môi nói: "Người tụ theo loại, vật được phân theo bầy."

Khương Nghênh nghe vậy liếc nhìn qua, "Đúng là thế thật."

Khương Nghênh một câu hai ý nghĩa, Quan Lôi dừng lại, nhìn Chu Dịch ở bên cạnh đang nghiền ngẫm ý cười, lập tức biết mình bị vả mặt, nhất thời đỏ mặt.

Khúc Tích chẳng qua chỉ là bạn của Khương Nghênh.

Chu Dịch lại là chồng danh ngôn chính thuận của Khương Nghênh.

Cái nào thân cận hơn?

Khương Nghênh dứt lời, cũng không nhiều lời, đầu tiên ra hiệu bằng ánh mắt với Thường Bác, để anh ta đưa Khúc Tích ra ngoài trước, sau đó bước đến bàn, cầm lấy một chai bia đã mở và tự nhiên phóng khoáng nói: "Hôm nay xin lỗi, bạn tôi uống hơi nhiều, quấy rầy cuộc vui của mọi người rồi, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi mọi người".

Khương Nghênh nói xong, cầm bia lên một hơi uống cạn.

Chu Dịch đưa mắt nhìn sang, chiếc cổ thon trắng nõn đang ngửa lên, thật bắt mắt dưới ánh đèn.



Uống xong, Khương Nghênh khẽ gật đầu với người trong phòng bao, tay cầm theo chai rượu rỗng xoay người bước ra khỏi phòng.

Khương Nghênh giây trước vừa rời đi, giấy sau có người dùng chân đá Chu Dịch, "Không đuổi theo cô ấy xem chút sao?"

Chu Dịch dựa lưng vào ghế sofa, duỗi thẳng người, chậm rãi nghịch nghịch chiếc ly đầy trong tay: "Xem cái gì?"

Người bên cạnh khẽ cười nhẹ: "Đừng hối hận."

Chu Dịch cuối cùng cũng không đuổi theo, nhưng không lâu sau, anh nhận được điện thoại của Khương Nghênh.

Trong điện thoại, Khương Nghênh hô hấp nhẹ: "Anh còn ở trong phòng bao à?"

Chu Dịch nhìn một đám bạn đang vui vẻ, sắc mặt không thay đổi nói: "Hiện tại đi."

Khương Nghênh: "Về nhà hay là?"

Sở Dịch thấp giọng trêu chọc: "Làm sao? Em muốn tới tìm tôi à?"

Khương Nghênh đáp: "Ừm."

Chu Dịch nghe xong sửng sốt một chút, khóe miệng hiện lên một nụ cười tà ác, đưa tay cầm lấy chiếc áo khoác khoác lên một bên tay: "Nửa giờ sau, Thủy Thiên Hoa Phủ."

Khương Nghênh đầu kia bằng lòng đáp: "Được."

Cúp điện thoại xong, Chu Dịch sải bước ra khỏi phòng bao.

Một nhóm người ồn ào hỏi anh đi đâu, Chu Dịch giơ tay giật giật cổ áo sơ mi giữa cổ: "Về nhà, vợ kiểm tra đột xuất."

Chu Dịch vừa dứt lời, Quan Lôi đang ngồi trên sô pha thay đổi sắc mặt ngay lập tức.

Đám người trong phòng bao thấy thế đều im lặng, thở dài một tiếng.

Khương Nghênh uống rượu nên bắt taxi về Thủy Thiên Hoa Phủ, lấy vân tay mở khóa, quen đường bước vào cửa, vừa định bật đèn phòng khách thì có người nắm lấy cổ tay cô ấn người vào tường.

Khương Nghênh khẽ cau mày nói: "Chu Dịch."

Chu Dịch nắm cổ tay cô, giơ lên quá đầu rồi đè vào tường, mang theo ý cười xấu xa đến gần: "Em nóng lòng muốn tìm tôi như vậy, sợ tôi tìm bạn em gây phiền phức à? Hả?"